Cô bé khóc vì hối hận cho tội ác đã gây ra và vì ăn năn trước cái chết của người mẹ.
 
Tôi gặp Trần Ngọc Hà ở trại giam Thanh Phong trong một ngày tháng sáu nóng như đổ lửa. Hà là một trong 14 phạm nhân vị thành niên đang cải tạo ở đây. Bộ quần áo phạm nhân không giấu được nước da trắng hồng, đôi môi đỏ chót và gương mặt bầu bĩnh, xinh xắn của một thiếu nữ xinh đẹp. Đôi mắt đen được kẻ rất cẩn thận, đó hẳn phải là một mỹ nữ nếu được khoác lên mình những bộ cánh diêm dúa.
 
Trong cuộc trò chuyện với tôi, Hà khóc. Cô khóc vì ân hận bởi những lỗi lầm mình đã gây ra, khóc vì tiếc nuối quãng đời đẹp nhất của mình đã mất bởi những phút giây nhẹ dạ và khóc vì ăn năn trước cái chết của người mẹ sinh ra cô, ngay khi cô vào trại được vài ngày.
 
Tội của Hà là môi giới mại dâm và đồng lõa hiếp dâm trẻ em. Trong những ngày cả xã hội đang xôi sục vì vụ việc người đẹp Mỹ Xuân cùng đồng bọn bán dâm và môi giới mại dâm bị phanh phui.
 
Câu chuyện của cô bé phạm nhân 16 tuổi Trần Ngọc Hà hy vọng sẽ là hồi chuông cảnh tỉnh những cô gái trẻ không chịu lao động nhưng vẫn muốn có nhiều tiền bằng vốn tự có và lôi kéo bạn bè vào con đường bán thân ấy.
 
 
Chỉ vì ham chơi mà em sa ngã!
 
Em là Trần Ngọc Hà, sinh năm 1996 tại Thái Bình. Em bị khởi tố vì tội tội môi giới mại dâm và đồng lõa hiếp dâm trẻ em, chịu mức án 3 năm tù giam. Em đã vào đây cải tạo được hơn hai tháng rồi. Những tháng ngày ở trong trại em mới thấm thía cái giá phải trả cho việc làm thiếu hiểu biết của mình.
 
Giá như em đừng đua đòi ăn chơi theo bạn bè, giá như em biết nghe lời mẹ thì em đã không tự đánh mất tương lai của mình và làm cho mẹ, cho người thân của em phải chịu nhiều đau khổ do những gì em gây ra.
 
Chuyện đã xảy ra cách đây hai năm nhưng nó vẫn hệt như một cuốn phim của ngày hôm qua mà mỗi khi nhắm mắt em lại hình dung ra một cách rất rõ ràng. Hôm đó em đang trên đường đi học thì có mấy người bạn rủ em đi chơi, vì quá ham chơi nên em đã bỏ học thi theo họ.
 
Lúc ấy em chỉ nghĩ đi chơi bình thường với Oanh thôi nhưng không ngờ đó lại là lần bán dâm đầu tiên của em. Oanh là một người chị xã hội chơi thân với em đã lâu, người yêu Oanh tên là Tùng hôm đó cũng có mặt.
 
Oanh nói với em rằng nếu em không giúp đỡ Oanh thì Tùng sẽ giết Oanh và tung những clip quan hệ giữa Tùng và Oanh lên mạng. Phần vì thương Oanh, phần vì lóa mắt với số tiền mà Oanh hứa trả cho em sau khi đi vui vẻ với khách nên em đã đồng ý.
 
Em nói với Oanh rằng em chỉ giúp Oanh lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng với một điều kiện là phải giữ bí mật cho em và Oanh đồng ý. Em gặp người khách tên là Hanh tại nhà nghỉ Hải Anh ở Đông Lâm – Tiền Hải.
 
Sau khi quan hệ với Hanh, em được Oanh trả cho 500 nghìn đồng, Oanh và Tùng giữ lại 100 nghìn đồng. Tối hôm đó, em về đến nhà thì cô giáo đã gọi điện cho mẹ thông báo rằng em nghỉ học.
 
Khi mẹ hỏi em đi đâu mà nghỉ học thì Oanh đã nhanh nhảu nói rằng hôm nay là sinh nhật của Oanh nên Oanh mời em đi chơi, bây giờ Oanh đưa em về tận nhà giao cho mẹ. Tin lời Oanh nên mẹ em chỉ trách mắng mấy câu rồi không hỏi thêm gì nữa.
 
Hôm sau, Oanh và Tùng lại lên nhà em và hỏi em có bạn bè gì không thì rủ đi chơi. Em có một cô bạn thân tên là Toan học cùng lớp nên mấy anh chị em cùng lên nhà Toan. Lúc tới nhà Toan, Oanh hỏi Toan hôm nay có rảnh rỗi không thì đi chơi cùng.
 
Toan bảo sáng thì Toan bận nhưng chiều rảnh rỗi. Chiều hôm đó em dẫn Toan và em của Toan là Vân mới 12 tuổi lên nhà Tùng, ở đó Oanh và Tùng đã đợi sẵn. Tới nơi, Oanh đặt vấn đề đi khách với Toan và nói cho Toan biết em đã làm rồi.
 
Sau khi xác nhận lại thông tin từ phía em, Toan đồng ý đi khách cho Oanh. Vì hôm đó là cuối tuần nên Oanh và Tùng không cho bọn em về mà ở lại nhà Tùng ăn cơm.
 
Tối hôm đó Thảo – một người bạn khác của Tùng nhận điện thoại của khách rồi đưa em, Toan và Vân đi đến một quán nhậu nơi có ba khách là Hanh, Lộ và Hiệp đang nhậu. Khi vào bên trong, Toan bắt đầu hoảng và nháy em ra ngoài bảo rằng Toan rất sợ vì chưa đi lần nào.
 
Em nói với Toan rằng em không muốn ép Toan vì Toan là bạn thân của em. Khi đó Toan lại nói rằng nhưng Toan muốn có tiền. Em mắng Toan và bảo nếu đã sợ thì đừng có làm, nếu quyết định làm thì đừng có sợ.
 
Toan gật đầu đồng ý. Ăn uống xong Vân với Toan đi với Lộ và Hanh và Hiệp với em. Hiệp chở em ra nhà nghỉ Làng Việt, còn hai cặp còn lại quan hệ với nhau ngay trong lều của quán nhậu. Lúc em về em thấy Toan đứng ở ngoài và không thấy Vân đâu.
 
Em hỏi Vân đâu, Toan nói Vân đang đi bên trong, Toan đi sau. Được một lát, Vân ra và kêu đau lắm. 15 phút sau Toan ra em hỏi Toan có đau không Toan trả lời rằng: “Ừ tớ đau lắm nhưng đau để kiếm tiền cho gia đình thì tớ chẳng nghĩ ngợi gì”.
 
Khi đi khách xong Hanh chở ba bọn em đến quán karaoke gặp Tùng và Oanh. Lúc đấy Tùng với Oanh mắng em là ngu bởi Oanh chưa đàm phán với khách. Khi lên lầu thấy đám bạn của Tùng và Thảo đang ngồi trên đó.
 
Lúc ấy Tùng lại có điện thoại của khách. Một lát sau người khách tên Sỹ lên gặp ba bọn em và chọn em. Khi đưa em đến nhà nghỉ, khách không có bao cao su nên em không đồng ý quan hệ, em gọi cho Tùng và từ chối.
 
Một lát sau một người bạn của Tùng đưa cho em một chiếc bao cao su nhưng khi đó không muốn đi với người khách đó nữa. Tùng gọi điện cho em và nói rằng em ngoan ngoan nghe lời anh, anh sẽ bảo vệ chị em.
 
Nếu em không nghe lời cả em và chị Oanh của em đều khổ. Không còn cách nào khác em gật đầu đồng ý. Một lúc sau khi Oanh đang nói chuyện với em thì gia đình Oanh đến tìm bởi Oanh đã bỏ nhà đi theo Tùng đã hai ngày.
 
Oanh nói với mọi người trốn đi nhưng Oanh chưa kịp trốn thì bị bố mẹ bắt về nhà còn em dẫn Toan và Vân trốn vào quán. Đêm hôm đó ba chị em em cùng Tùng và bạn của Tùng vào nhà nghỉ Hoàng Nam. Em nói với Tùng rằng ngày mai đưa Toan và Vân về vì sợ gia đình hai đứa đi tìm.
 
Tùng nói với em rằng nếu thả chúng nó về thì một ngày em phải tiếp 20 khách cho Tùng. Em rất sợ nên nghe lời Tùng và vào nhà nghỉ. Đêm hôm ấy, Tùng gọi Vân ra và bảo Vân sang phòng Tùng ngủ cùng và Vân đồng ý.
 
Tối hôm đó em và Toan nói chuyện với nhau và thống nhất ngày mai ba bọn em sẽ nói chuyện với Tùng để xin về không làm nữa. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì thấy mặt Vân tái xám vì bị Tùng bắt quan hệ cả đêm.
 
Em lo quá nên đòi đưa Vân lên bệnh viện nhưng Tùng không đồng ý vì sợ bị phát hiện, công an sẽ bắt. Biết không thuyết phục được Tùng nên em đã bàn với Toan cho Toan và Vân trốn về trước.
 
Trong lúc đi chọn quần áo, em nói với cô chủ quán rằng bọn em bị bắt cóc và nhờ cô chủ quán đưa Toan và Vân theo cửa sau và đi taxi trốn về. Sau đó em ra bên ngoài chờ và nói với Tùng rằng Toan và Vân đang thử quần áo.
 
Chờ một lúc lâu, Tùng bảo em vào xem hai đứa đâu, em vào và giả vờ hô lên rằng Toan và Vân đã bỏ trốn. Lúc đó Tùng hoang mang và nói rằng chuyện lộ ra anh và em đều chết. Tùng nói với em rằng 14 tuổi đã phải đi trại rồi.
 
Toan và Vân về đến nhà và được bố mẹ đưa đi bệnh viện sau đó viết đơn kiện Tùng, Oanh và em. Ngày 1/1/2010, công an tìm đến nhà và lập biên bản. Mẹ em về đến nhà rất sốc và không tin đó là sự thật bởi từ trước tới nay em không nghe lời nhưng mẹ em không nghĩ em lại có thể hư hỏng đến như thế.
 
Nhưng khi công an đọc đơn kiện và mẹ em buộc ký vào đơn trong nước mắt và em bị tạm giam để điều tra. Mẹ em vốn bị bệnh tim rất nặng. Nhà em thì khó khăn do anh trai không có việc làm ổn định mà chỉ đi làm công nhân với thu nhập rất thấp.
 
Suốt mấy ngày bị tạm giam em không ngủ được vì lo lắng, ân hận và thương mẹ em nữa. Mẹ em là người rất thương em.
 
Khi còn nhỏ, em nói với mẹ rằng khi lớn lên con sẽ kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ và mẹ em từng nói với em rằng “nghèo cho sạch rách cho thơm, mẹ biết con thương mẹ nhưng mẹ muốn những đồng tiền con làm ra sẽ là mồ hôi nước mắt của con, như thế mẹ mới khỏi bệnh và chăm lo cho các con một cách thanh thản”.
 
Nhưng chỉ vì suy nghĩ nông cạn mà em đã làm chuyện xấu, đã không giúp được mẹ mà lại làm cho mẹ phải khổ sở vì em. Em rất hối hận khi để chuyện này xảy ra.
 
Em bị kết án ba năm tù giam vì tội môi giới mại dâm và đồng phạm hiếp dâm trẻ em. Trước khi đi trả án, em nói với mẹ rằng em sẽ cải tạo tốt để trở về với mẹ. Sau này con về con sẽ bù đắp lại cho mẹ.
 
Hãy tin tưởng ở con, con sẽ không làm cho mẹ thất vọng. Khi em bước chân lên xe, em nhìn mẹ em khóc, em rất đau lòng. Hôm sau mẹ em lên thăm và nhắn với em rằng: Cố gắng cải tạo thật tốt, khi nào hết án mẹ em sẽ lên đón em.
 
Trước khi bị bắt và khởi tố vì tội môi giới mại dâm và đồng phạm hiếp dâm trẻ em, em cũng đã có người yêu. Anh ấy hơn em năm tuổi, ở cùng quê với em và hoàn toàn không biết về những việc làm mà em đã gây ra, kể cả việc em đi bán dâm.
 
Chỉ đến khi vụ việc ầm ĩ trên các phương tiện thông tin đại chúng thì anh ấy mới biết. Anh ấy cũng đã viết thư lên thăm và động viên em, mong em cải tạo tốt để sớm làm lại cuộc đời.
 
 
Em là thủ phạm gây ra cái chết của mẹ!
 
Ngày 30/3 em lên trại Thanh Phong. 1 tuần sau anh em lên thăm em mà không có mẹ. Em hỏi mẹ đâu, anh em chỉ nói rằng mẹ mệt không lên được.
 
Từ khi em đi mẹ rất suy sụp, mẹ rất yếu mà hoàn cảnh nhà mình rất khó khăn không biết mẹ có qua được không vì hôm trước đi khám bác sĩ nói rằng mẹ em bị phù tim.
 
Lúc đó em rất đau lòng nhưng em không biết nói gì nữa bởi tất cả đều do lỗi của em. Em nói với anh của em rằng anh chăm sóc động viên mẹ giúp em, em hứa sẽ cải tạo tốt để sớm về với mẹ.
 
Em luôn tin tưởng mẹ sẽ chờ em về nhưng mấy ngày hôm sau mẹ em mất nhưng mọi người giấu không cho em biết. Dù ở trong trại nhưng do em còn trẻ con nên vẫn vô tư cười nói chứ không nghĩ ngợi gì. Khi nhìn thấy cảnh đó, Oanh đau lòng quá nên đã nói cho em biết rằng mẹ em đã mất rồi.
 
Lúc đó em không tin vào tai mình bởi em nghĩ rằng Oanh nói dối bởi tuy mẹ em bị bệnh tim nhưng không đến mức nhanh đến thế. Nhìn vẻ mặt của Oanh, em mới dần tin đó lạ sự thật. Khi ấy trái tim em quặn thắt lại bởi quá đau đớn nhưng không khóc được thành tiếng.
 
Em quá ân hận bởi chính em, sự nông nổi của em là thủ phạm gây ra cái chết của mẹ. Em đã có rất nhiều đêm không ngủ và chỉ biết nằm khóc một mình vì thương mẹ và oán trách bản thân. Em tự hỏi mình rằng:
 
Tại sao mẹ không cho em một cơ hội để em bù đắp lại những gì em đã gây ra với mẹ ? Tại sao mẹ không giữ lời hứa rằng mẹ sẽ chờ đến ngày em ra trại để lên đón em? Em thương mẹ em bao nhiêu thì em hận bản thân mình bấy nhiêu. Mỗi khi gặp chuyện không vui, em đều nghĩ đến mẹ em để làm động lực để cố gắng.
 
Từ nhỏ em đã rất thiệt thòi vì bố em mất từ năm em lên ba tuổi. Mẹ em không đi bước nữa mà tảo tần nuôi dạy hai anh em em. Những năm học cấp 1 em học giỏi và rất ngoan ngoãn. Khi còn nhỏ em từng ước mơ mình sẽ trở thành một bác sĩ giỏi trong tương lai để sau này chữa bệnh cho mẹ em.
 
Mẹ em rất cảm động về điều đó và luôn động viên em học thật giỏi những môn khoa học tự nhiên để có thể biến ước mơ trở thành hiện thực. Cho đến tận năm học lớp 7, em vẫn rất ngoan ngoãn, rất nghe lời mẹ và học khá ổn những môn khoa học tự nhiên.
 
Nhưng đến năm lên lớp 8, em bắt đầu biết ăn chơi đua đòi, thường theo bạn bè đi hát karaoke và đi sàn nhảy chơi bời nên không còn tập trung học hành được như trước kia nữa.
 
Trước đó, em rất ít khi đi chơi tối và mẹ em không bao giờ phải lo lắng về em. Từ khi em ham chơi và thường xuyên về muộn, mẹ em rất buồn và thất vọng về em. Mẹ nói với em rằng em là thân con gái, nếu cứ chơi bời thế này thì chỉ thiệt thân thôi.
 
Có lần em đi chơi về muộn, mẹ không cho em vào nhà, chỉ đến khi xem khóc xin lỗi và hứa sẽ không thế nữa mẹ em mới cho em vào và nói với em rằng mẹ rất thương con, nếu con biết nghe lời mẹ thì sau này cuộc đời con sẽ đỡ khổ.
 
Có thời gian mẹ em sợ em đua đòi theo bạn bè mà dính đến ma túy nên đã nhốt em lại để kiểm tra, chỉ đến khi biết em không nghiện nên mới thả em ra. Nhưng sau đó, em lại không nghe lời mẹ mà tiếp tục theo bạn bè đi ăn chơi.
 
Dù mẹ em nói nhiều lần nhưng lúc đó em nghĩ rằng mình đã lớn, mình cần phải có tự do cá nhân và sự độc lập riêng nên không phải chuyện gì em cũng nói với mẹ. Em từng nói với mẹ rằng: “Con lớn rồi, mẹ không phải lo lắng gì về con đâu”.
 
Mẹ em bảo lại với em rằng “nếu con không muốn mẹ suy nghĩ thì nghe lời mẹ, đừng làm cho mẹ phải lo lắng vì con nữa” nhưng em đã không nghe những lời khuyên ấy của mẹ nên bây giờ mới ra nông nỗi này.
 
Trước đây mẹ em làm công nhân nhà máy thủy tinh. Do bị bệnh tim nên mẹ em xin về nghỉ hưu sớm. Từ lúc biết tin mẹ em mất, sự ngây ngô của em trước kia đã không còn nữa. Ngoài những giờ phút bận rộn trong trại, em ngây ngô như người mất hồn.
 
Mọi người trong trại ai cũng thương em vì em còn nhỏ đã mất mẹ. Các chị ở cùng phòng và cán bộ quản giáo thường xuyên động viên em cố gắng cải tạo để sớm được về thắp cho mẹ em nén hương.
 
Trước khi đi, mẹ nói với em rằng mẹ sẽ chờ em về. Khi nào em cải tạo xong, mẹ sẽ cho em đi học tiếp để hoàn thành giấc mơ làm bác sĩ nhưng mẹ em đã không chờ đợi được đến ngày ấy. Em đúng là đứa con bất hiếu vì em chính là thủ phạm gây ra cái chết của mẹ.
 
Mẹ em mới 45 tuổi, còn quá trẻ mà đã phải ra đi, tất cả là do lỗi lầm của đứa con gái hư hỏng như em. Mẹ đã không cho em một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm tày trời mà em đã gây ra. Mẹ đã không cho em cơ hội được làm một đứa con hiếu thảo.
 
Mẹ em mất rồi và em cũng tự hiểu rằng giấc mơ trở thành bác sĩ của mình sẽ không bao giờ trở thành hiện thực được nữa.
 
Trước khi ra đi, mẹ em đã nói với anh em rằng để lại cho em một tiệm trang điểm cô dâu để sau này ra trại em có một nghề lương thiện để làm ăn sinh sống. Mẹ em cũng gửi lại cho bà em một ít vàng mẹ em để dành được để làm vốn cho em sau này.
 
Sau khi ra trại, em sẽ về quê ở với bà nội chứ không về lại nơi em đã từng lầm lỡ nữa. Tiền Hải có quá nhiều những kỷ niệm buồn mà em không bao giờ muốn nhớ lại. Hơn nữa, từ nhỏ em rất nghe lời bà và bà cũng rất thương em.
 
Em sẽ sống thật tốt, chắc chắn thế bởi đó là lời em đã hứa với mẹ em, hứa với linh hồn của một người đã khuất, người đã yêu thương và lo lắng cho em nhưng cũng vì em mà phải rời xa thế giới này.
 
Ở bên ngoài xã hội, vẫn còn bà nội, bà ngoại, vợ chồng anh trai và cháu của em đang chờ đợi em làm lại cuộc đời. Họ đều vô cùng thương em và không ai trách cứ gì em sau tất cả những điều tồi tệ mà em đã gây ra cho họ.
 
 
Lời kết
 
Trong suốt cuộc trò chuyện kéo dài hơn một giờ đồng hồ, Trần Ngọc Hà liên tục lau nước mắt. Đôi lúc cô bé ấy nghẹn ngào, lặng đi một lúc rồi mới kể tiếp được câu chuyện của mình. Sự ra đi quá đột ngột của người mẹ là một cú sốc tinh thần quá lớn với một cô bé mới 16 tuổi như cô.
 
Đau đớn hơn, cái chết của mẹ lại có nguyên nhân một phần do chính những lỗi lầm mà Hà đã gây ra. Sự ân hận của cô gái ấy là quá muộn màng bởi dù cô có quay lại làm người có ích cho xã hội như lời cô đã hứa thì cô cũng không thể chuộc lại được sinh mệnh của mẹ cô.
 
Thế nhưng, Hà còn rất trẻ và cô vẫn còn rất nhiều cơ hội để trở thành một người đàng hoàng như mẹ cô mong muốn. Tôi luôn tin rằng, cô gái ấy sẽ giữ được lời hứa với người mẹ đã khuất của mình bời trước khi nhắm mắt, bà vẫn đặt niềm tin và hy vọng vào một ngày con gái mình sẽ trở thành một người có ích cho xã hội.
 
Trần Ngọc Hà (Trại giam Thanh Phong)
 
 
Theo Phunutoday