Nội dung vụ án thể hiện, trong 2 ngày 5/9/2023 và ngày 6/9/2023 tại xóm M, xã CL, huyện Đông Anh, TP Hà Nội, bị cáo Nguyễn Anh Đ đã 2 lần có hành vi đánh gây thương tích cho cha đẻ là ông Nguyễn Văn T.

Cụ thể, lần thứ nhất: Khoảng 10h ngày 5/9/2023, bị cáo Nguyễn Anh Đ có hành vi đánh gây thương tích cho ông T, tỉ lệ tổn hại sức khỏe đối với ông T là 0,5% làm tròn là 1%. Lần thứ hai: Khoảng 17h ngày 6/9/2023, bị cáo Nguyễn Anh Đ có hành vi đánh gây thương tích cho ông T, tỉ lệ tổn hại sức khỏe đối với ông T là 2%.

Hành vi của bị cáo Nguyễn Anh Đ 2 lần đánh ông Nguyễn Văn T là cha đẻ của bị cáo gây thương tích đã đủ yếu tố cấu thành tội “Cố ý gây thương tích” với tình tiết định khung “Phạm tội 2 lần trở lên”. 

Tại Bản án hình sự sơ thẩm số 182/2024/HSST ngày 24/8/2024 của TAND huyện Đông Anh tuyên bố bị cáo Nguyễn Anh Đ phạm tội “Cố ý gây thương tích” theo điểm c khoản 2 Điều 134 của Bộ luật Hình sự, xử phạt bị cáo 18 tháng tù nhưng cho hưởng án treo, thời gian thử thách 36 tháng.

Sau đó, bị hại có đơn kháng cáo đề nghị xử lý bị cáo đúng người, đúng tội đủ sức răn đe.

leftcenterrightdel
 Quang cảnh một phiên toà xét xử vụ án hình sự về tội “Cố ý gây thương tích”. (Ảnh minh hoạ)

Tại phiên tòa phúc thẩm, đại diện VKSND TP Hà Nội đề nghị HĐXX áp dụng điểm a khoản 1 Điều 355; Điều 356 của Bộ luật Tố tụng hình sự không chấp nhận kháng cáo của bị hại, giữ nguyên quyết định của bản án sơ thẩm. Theo đó, tuyên bố bị cáo Nguyễn Anh Đ phạm tội “Cố ý gây thương tích”; Áp dụng điểm c khoản 2 Điều 134; Điểm b, s khoản 1, khoản 2 Điều 51; Khoản 1 Điều 54; Điều 65 của Bộ luật Hình sự, xử phạt bị cáo Nguyễn Anh Đ 18 tháng tù nhưng cho hưởng án treo, thời gian thử thách 36 tháng kể từ ngày tuyên án sơ thẩm.

Quan điểm trên của đại diện Viện kiểm sát đã được HĐXX phúc thẩm chấp nhận. Theo Toà án cấp phúc thẩm, hành vi phạm tội cố ý gây thương tích của bị cáo đối với chính cha đẻ của mình là hành vi nguy hiểm cho xã hội, đã xâm phạm tới sức khỏe của công dân được pháp luật bảo vệ, xâm phạm đến truyền thống đạo đức gia đình và xã hội, gây mất trật tự an toàn xã hội. Bị cáo có nhân thân xấu nên cần phải áp dụng hình phạt tương xứng với hành vi phạm tội của bị cáo.

Tuy nhiên, HĐXX xét thấy nguyên nhân phạm tội của bị cáo xuất phát từ mâu thuẫn cha con trong gia đình từ trước. Bị cáo gây thương tích cho ông T hai lần với tỉ lệ tổn hại sức khỏe 1% và 2% thuộc trường hợp phạm tội “Đối với cha của mình” đã là dấu hiệu định tội, là yếu tố cấu thành tội phạm nên không là tình tiết tăng nặng.

Quá trình điều tra, xét xử sơ thẩm bị cáo đã thành khẩn khai báo, ăn năn hối cải; đã nộp 6,5 triệu đồng tiền bồi thường cho ông T. Bị cáo đang nuôi 2 con nhỏ, con nhỏ nhất sinh năm 2021 và đang điều trị bệnh trầm cảm sau sinh. Đây là các tình tiết giảm nhẹ trách nhiệm hình sự được áp dụng cho bị cáo theo điểm b, s khoản 1, khoản 2 Điều 51 của Bộ luật Hình sự.

Cũng theo HĐXX phúc thẩm, xét thấy bị cáo không có tình tiết tăng nặng trách nhiệm hình sự, có nhiều tình tiết giảm nhẹ trách nhiệm hình sự nên đủ căn cứ áp dụng khoản 1 Điều 54 của Bộ luật Hình sự để quyết định hình phạt dưới mức thấp nhất của khung hình phạt. Bản án hình sự sơ thẩm đã xử phạt bị cáo 18 tháng tù là phù hợp.

Bên cạnh đó, bị cáo có nơi cư trú rõ ràng và việc cho bị cáo được hưởng án treo không gây nguy hiểm cho xã hội, áp dụng Điều 65 của Bộ luật Hình sự và ấn định thời gian thử thách để bị cáo được cải tạo ngoài xã hội dưới sự giám sát, giáo dục của chính quyền địa phương cũng đủ tác dụng răn đe, giáo dục riêng và phòng ngừa tội phạm chung. 

Kết quả, HĐXX phúc thẩm không chấp nhận kháng cáo của bị hại, giữ nguyên quyết định của bản án sơ thẩm.

P.V