Các điều tra viên thuộc Đội Điều tra trọng án (Đội 9) Phòng Cảnh sát hình sự (PC45) CA TP Hà Nội ít ai quên được hành trình 30 ngày phá vụ án bác sỹ giết người tình rồi đốt xác phi tang tại ngõ chùa Liên Phái (Phường Ô Cầu Dền, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội). Tuy nhiên, từ khi bắt được kẻ thủ ác cho đến khi buộc hắn phải khai nhận hoàn toàn hành vi phạm tội lại là hơn 500 phút đấu trí vô cùng căng thẳng, khó khăn và tưởng như có lúc đã lâm vào ngõ cụt…

Nhiều người dân Hà Nội, nhất là những bác sỹ, y tá thuộc BV Phụ sản Trung ương chắc hẳn vẫn còn nhớ rõ nữ hộ lý Nguyễn Thị Minh Ngân một người đàn bà có nhan sắc, đa đoan song đã phải bàu một kết cục vô cùng bi thương. Bà Ngân đã bị người tình (cũng làm trong ngành y) giết chết rồi phóng hỏa nhằm phi tang xác  trong chính căn nhà của mình.

Đêm ngày 7 rạng ngày mùng 8-2-2007, tại số nhà 16 ngách 68 ngõ chùa Liên Phái (phường Cầu Dền, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội) xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn. Ngọn lửa hung ác đã thiêu rụi gần như toàn bộ tầng 2 ngôi nhà, làm vỡ vụn nhiều mảnh vật liệu… Lực lượng phòng cháy chữa cháy đã phải huy động 2 xe cứu hỏa mới dập tắt được. Trong đám tro tàn, người ta phát hiện một thi thể phụ nữ bị cháy đến mức trơ xương, rụng cả chân tay.
 

Trần Chí Công đứng trước vành móng ngựa chuẩn bị đón nhận phán quyết của Tòa án. Ảnh: H.Sơn
Trần Chí Công đứng trước vành móng ngựa chuẩn bị đón nhận phán quyết của Tòa án. Ảnh: H.Sơn


Nạn nhân nhanh chóng được xác định là bà Nguyễn Thị Minh Ngân (SN 1969, là nữ hộ lý BV phụ sản). Hiện trường là phòng ngủ tại tầng hai. Toàn bộ giấy tờ, đồ đạc trong phòng bị lục tung và đốt cháy rụi.

Qua rà soát CQCA nắm được bà Ngân chuyển đến căn nhà này từ năm 2003, sau khi đã ly dị với chồng. Bà Ngân chỉ sống một mình, hai người con thì một đã lấy chồng, còn người con trai đang du học nước ngoài.

Ngay sau khi vụ án xảy ra, một ban chuyên án đã được thành lập bao gồm lực lượng điều tra hình sự của Phòng PC45, PC54 và CA quận Hai Bà Trưng. Tiến hành khám nghiệm hiện trường và tử thi, CQCA phát hiện trong phổi nạn nhân không hề có khói. Như vậy nhiều khả năng đây không phải là một vụ hỏa hoạn thông thường mà là một vụ giết người.

Mặc dù lúc đó Hà Nội vừa vào tiết xuân, nhà nhà người người nô nức chuẩn bị đón Tết song tất cả các cán bộ chiến sỹ Đội 9, PC45 cùng CA quận Hai Bà Trưng, CA phường Ô Cầu Dền đã được huy động, chia làm nhiều tổ khẩn trương điều tra.

Công tác rà soát mối quan hệ của nạn nhân được đặc biệt chú ý. Vì qua khám nghiệm hiện trường, CQCA xác định kẻ thủ ác phải là người quen biết, thậm chí khá thân thiết với nạn nhân. Đồng thời, nạn nhân chỉ mất hai chiếc điện thoại di động và một ít tiền; còn đồ trang sức, nhẫn vàng lại không mất - chứng tỏ không thể là vụ trộm.


Tuy nhiên, cơ quan điều tra cũng nhận định đối tượng chắc chắn là một kẻ có “cái đầu lạnh”. Hắn ra tay nhanh, lại có đủ thời gian để xoá dấu vết, thậm chí dùng chính quần áo chăn màn ở nhà nạn nhân để phóng hỏa.

Rà soát mối quan hệ của nạn nhân, các điều tra viên dựng lên được hàng chục người đàn ông tình nghi. Đặc biệt một nhân chứng cho biết đêm ngày 7-2 họ có nhìn thấy một người đàn ông có vóc người đậm đến nhà nạn nhân. Tuy nhiên, sau khi tiến hành xác minh một số người đàn ông theo như nhân chứng mô tả, thì không có kết quả.

Suốt gần một tháng trời, hàng trăm trinh sát đã được tung ra rà soát khắp các khu vực tình nghi ở phường Ô Cầu Dền, dựng lại hành trình của bị hại và tất cả các đối tượng tình nghi vào trước đêm xảy ra vụ án… Cho đến ngày 7-3-2007 thì các trinh sát tìm thấy một “điểm sáng”. Đó mà mối quan hệ tưởng như mờ nhạt giữa nạn nhân và một bác sĩ làm việc tại Khách sạn Điện lực. Vị bác sĩ này là Trần Chí Công (SN 1965, trú tại số 9 ngõ 15 Lương Khánh Thiện, phường Tương Mai, quận Hai Bà Trưng).

Sau khi củng cố tài liệu, chứng cứ ngày 8-3-2007 Cơ quan điều tra đã quyết định đưa vị bác sỹ này về phòng PC45 để lấy khẩu cung. Một điều tra viên cao cấp của PC45 cho chúng tôi biết, có thể nói Trần Chí Công là một trong số ít những đối tượng giết người thuộc vào hạng “bản lĩnh”, “gan lỳ” bậc nhất.

Ban đầu, một số trinh sát cho rằng Công là một bác sỹ thì chắc cũng “dễ ăn” thôi, nhưng chỉ cần ngồi với hắn nửa giờ thì khối người nản. Từ khi bị đưa về CQCA cho đến cả ngày sau, dù một số điều tra viên thuộc hàng cao thủ, kinh nghiệm đầy mình song vẫn không moi được một lời nào của Công về vụ án.

Đã làm nghề điều tra, chuyện phá án dĩ nhiên phải trọng chứng cứ hơn khẩu cung. Tuy nhiên, một điều quan trọng không kém là làm thế nào để đối tượng phải khai, và những lời khai của đối tượng phải phù hợp với chứng cứ thu được. Như vậy thì vụ án mới có thể bảo đảm đúng pháp luật, không làm oan người vô tội và cũng không bỏ lọt tội phạm. Khi CQCA đang lâm vào thế “bí rì rì” thì điều tra viên M.A xung phong cho anh được… ngồi một mình với đối tượng.

Qua nghiên cứu kỹ hồ sơ của đối tượng, điều tra viên nắm được năm 1978, sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự, Công thi đậu Trường đại học Y Hà Nội. Ra trường, Công về quê công tác tại Sở Y tế Hải Dương. Đến năm 1986, Công chuyển lên Hà Nội, làm việc tại Viện Khoa học Lao động. Một năm sau, Công nghỉ làm xin đi lao động ở Đức.

Đến năm 1990 sau khi về nước, Công bỏ nghề bác sĩ và xin vào làm ở một Cty vận tải. Từ đó, trong khi các bạn bè cùng trang lứa ở Trường ĐH Y đã thành đạt, nhiều người có học hàm tiến sĩ y khoa thì Công lại không trụ được với nghề. Công chuyển qua nhiều công việc khác nhau - kể cả lái xe và làm photocopy ở cổng BV Quân y 103.

Năm 2002 vợ Công đột ngột qua đời vì bệnh ung thư, để lại cho Công hai đứa con nhỏ. Cả hai con của Công đều ngoan và học giỏi. Sau khi vợ mất, Công xin được việc làm ổn định ở Khách sạn Điện lực Hà Nội. Tưởng như cuộc sống của ba cha con sẽ trôi đi một cách yên bình, hạnh phúc Nhưng cũng kể từ đó, Công lao vào cờ bạc và những mối quan hệ bồ bịch, trăng hoa. Công mắc nợ và nảy ra ý định phải đi cướp…

Sau khi đã nghiên cứu kỹ hồ sơ về Công, được sự đồng ý của thủ trưởng cơ quan CSĐT, điều tra viên này đưa Công xuống phòng y tế. Trước hết, anh nói rõ cho Công biết là anh chỉ muốn nói chuyện, không hề ghi âm. ĐTDĐ tắt hoàn toàn, điện thoại cố định cũng ngắt dây…

Điều tra viên đã cùng tâm sự với Công hàng giờ về ngành y, rồi về cuộc sống hiện tại… Điều tra viên nắm được hiện Công đang ở với hai đứa con và Công thể hiện là một người cha cực kỳ yêu thương con cái. Đồng thời, điều tra viên này cũng “bắt” được những suy nghĩ của Công, rằng Công sợ khai ra thì sẽ phải nhận cái chết. Anh nói thẳng với Công rằng, kẻ nào gây ra hành vi cướp của, giết người rồi đốt xác phi tang như vậy đều khó tránh khỏi án tử. Song nếu đặt vào tình huống vợ anh, người thân của anh bị một kẻ nào đó đối xử như vậy thì anh có thấy tội ấy đáng chết hay không?

Đặc biệt, điều tra viên phát hiện ra Công rất sợ… mất nhà – ngôi nhà hiện tại mà Công đang sống. Công sợ mình đi tù thì hai con sẽ bơ vơ, phải ra đường… Rõ ràng theo Pháp luật thì Công phải chịu trách nhiệm về cái chết của bà Ngân, phải bồi thường những tổn thất về vật chất và tinh thần cho người thân của bà - song ngôi nhà Công đang ở hẳn nhiên là sẽ không thể bị kê biên.

Điều tra viên đã hứa với Công, thậm chí hứa trước mặt con gái Công rằng anh sẽ đứng ra bảo lãnh về chuyện căn nhà. Điều tra viên cũng nhờ người thân tác động tâm lý để Công hiểu được tội lỗi của mình gây ra, “sự thật luôn là sự thật” và sớm muộn gì cũng phải bàu trách nhiệm trước pháp luật.

Với chừng ấy biện pháp, dần dần Công cũng có những biến chuyển về tâm lý. Công ngập ngừng đồng ý khai. Nhưng khi đưa giấy bút cho Công, y ngẫm nghĩ một lúc rồi lại… quyết định không khai nữa!

Một số trinh sát đã phát khùng trước tính khí “sáng nắng chiều mưa” của Công, và đề xuất phải có “biện pháp mạnh”. Tuy nhiên, điều tra viên M.A vẫn kiên trì với chiến thuật của mình. Thấy Công mặc áo phong phanh, M.A cởi áo của mình mặc cho hắn; hai bàn chân Công tím ngắt vì lạnh, M.A cúi xuống đi tất cho Công. Một vài giờ nữa trôi qua, Công vẫn trong tình trạng “đấu tranh tư tưởng” là khai hay không khai. Có lẽ vì thế mà huyết áp của Công tăng đột ngột. Công bủn rủn tay chân rồi nằm quay lơ ra đất. Điều tra viên vội gọi cho nhân viên y tế của phòng đến tiêm cho Công, rồi anh kiên nhẫn chờ Công tỉnh.

Khỏang một giờ sau thì Công mở mắt, điều tra viên dùng khăn ấm lau chân, lau tay cho Công, lại lấy tiền túi đi mua một bát phở nóng cho Công ăn. Ăn xong, có lẽ Công nghĩ không nên và cũng không thể che giấu tội ác của mình nữa. Công đã khai những dòng đầu tiên: “Tôi là Trần Chí Công. Tôi đã giết bà Ngân để nhằm cướp tiền…”. Như vậy là suốt từ 10 giờ sáng cho đến 19 giờ, tương đương hơn 500 phút đấu tranh căng thẳng, Công đã bàu khuất phục.

Vậy là vụ án đã được làm sáng tỏ. Do cờ bạc vay nợ nhiều, Công trở nên quẫn bách. Vốn trước kia Công được mai mối, và từng có quan hệ qua lại với bà Ngân. Gần đây Công biết được bà Ngân vừa thắng chứng khoán được mấy trăm triệu, Công nảy lòng tham. Tối ngày 7-2, Công đến nhà bà Ngân chơi. Thừa lúc bà sơ hở, Công dùng búa sát hại bà, cướp hai chiếc điện thoại cùng với tiền. Sau đó chất chăn màn quần áo vào đốt nhằm phi tang xác.
 

Theo PL&XH

.