Chồng bĩu môi khinh thường rồi nói: “Thời đại nào rồi mà em vẫn cổ hủ thế hả? Chỉ có loại bỏ đi không đàn ông nào ngó ngàng tới mới còn trinh”.

 


Học hết cấp 3, tôi thi đỗ vào trường đại học lớn ở Hà Nội, sau khi ra trường tôi sớm được nhận vào một doanh nghiệp nước ngoài với tiền lương rất ổn. So với các bạn cùng khóa thì tôi cũng được gọi là có chút thành công. Sự nghiệp như vậy nhưng đường tình duyên có vẻ muộn màng, đến tận 30 tuổi tôi mới có bạn trai, là chồng bây giờ. Anh hơn tôi 2 tuổi, là người đàn ông hết sức bình thường từ ngoại hình cho tới địa vị xã hội, nhưng tôi vẫn chọn anh làm chồng vì lúc đó cảm nhận được sự chân thành nơi anh.

Ở cái tuổi không còn trẻ nên chuyện cưới xin của cả hai cũng sớm được diễn ra. Tôi ngập tràn hạnh phúc với tình yêu, mãn nguyện khi nghĩ về cuộc sống hôn nhân phía trước. Đám cưới diễn ra, bạn bè tôi đến dự rất đông, có người con đã lớn đi học, có người sinh đến đứa thứ hai nhưng ai ai cũng mừng cho tôi vì cuối cùng cũng yên ấm gia đình. Thế nhưng, ngay trong đêm tân hôn, tôi đã gặp ngay bất hạnh, điều ngược đời ở chỗ tôi còn trinh. Sau khi cởi áo cho anh xong, tôi bẽn lẽn nói với anh: “Em hơi sợ, anh nhẹ nhàng nhé, đây là lần đầu của em”. Tôi cứ tưởng chồng sẽ trân trọng, cảm thấy tôi là người con gái bảo thủ, biết giữ mình, thế nhưng anh thở dài thườn thượt, hỏi tôi với vẻ mặt nhăn nhó khó chịu: “Đến giờ mà em vẫn còn trinh”?

Lúc đó tôi còn tỏ vẻ tự hào, vui mừng nói: “Vâng, em giữ cho chồng em thôi”. Ấy vậy mà chồng tôi bĩu môi khinh thường rồi nói: “Thời đại nào rồi mà em vẫn cổ hủ thế hả? Chỉ có loại bỏ đi không đàn ông nào ngó ngàng tới mới còn trinh”. Tôi hụt hẫng và vô cùng sốc trước tư tưởng kỳ quặc của chồng. Sau khi trầm mặc một lúc, anh bảo: “Em không mắc bệnh phụ khoa gì đấy chứ”. Tôi xấu hổ đỏ dừ mặt vội vã lắc đầu. Anh lại trầm ngâm một lúc, sau đó mới thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với vẻ hờ hững, còn tôi cũng chẳng có hứng thú gì sau những lời xát muối đó.

Xong việc, tôi ứa nước mắt nằm quay lưng về phía anh khóc thầm. Vậy là chồng ném gối vào lưng tôi rồi ngồi bật dậy mắng mỏ: “Tuổi băm có người rước cho còn làm trò à? Muốn ế chết già phải không? Đừng để tôi cáu mà sau không thèm động vào người nữa đâu”. Tôi tủi thân nên nước mắt rơi càng nhiều. Một đêm tân hôn ê chề, buồn tủi chỉ có nước mắt của sự đau khổ chứ chẳng hề có niềm hạnh phúc mới.

Những ngày sau đó, chồng cũng đối xử thô thiển, cục cằn hơn khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm và hụt hẫng vô cùng. Dù vẫn biết khi bước vào cuộc sống hôn nhân thì cuộc sống sẽ thay đổi nhiều nhưng không thể nào nghĩ được nó lại khác trước kia nhiều đến thế. Chẳng lẽ vừa cưới lại nghĩ ngay đến ly hôn nên tôi chấp nhận sống chung với lũ, hy vọng có ngày chồng sẽ hiểu ra và biết trân trọng vợ. Vậy mà càng sống chung, anh càng quá đáng khi thường xuyên mang thứ thiêng liêng ấy ra làm trò cười cho thiên hạ.

Chẳng hạn có lần tôi cùng anh đến thăm họ hàng sau cưới, các cô các bác bảo anh có phước, lấy được vợ giỏi giang, hiền lành lại khéo léo, tôi mỉm cười đáp lễ, vậy mà chồng dội luôn một gáo nước lạnh: “Phước gì đâu! Hàng tồn kho mất chìa khóa, may có cháu rước cho không thì ế chỏng gọng”. Các cô bác liền mắng anh cứ thích trêu đùa nhưng tôi biết lời nói đó chính là suy nghĩ của anh. Tôi đã tủi thân và chạnh lòng vô cùng. Khi trở về, tôi hỏi anh sao lại nói vợ trước mặt người lớn như vậy, anh quay sang vênh mặt hỏi lại tôi: “Không đúng à? 30 tuổi người ta mặn mà son sắc, còn cô thì cứ lù đà lù đù. Chuyện giường chiếu chẳng biết gì, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Vậy mà cô bảo tôi phải tự hào vì đã rước cô? Tại tôi đen đủi nên mới vớ phải hàng tồn thôi”.

Chết lặng trước sự coi thường của chồng, tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong. Vừa mới bước vào cuộc sống mới mà tôi đã ngán ngẩm, chán nản, muốn đầu hàng vì chọn nhầm chồng. Chẳng lẽ tội của tôi là đã không trao thân cho người khác trước khi đến với anh?

 

Theo VnExpress

.