Có nằm mơ thì tôi cũng chưa bao giờ nghĩ hai người họ sẽ làm cái chuyện đáng sợ ấy. Nhưng hôm nay thì mọi chuyện đã rõ ràng, chính mắt tôi thấy anh bấm chuông ở cổng. Mẹ mặc cái áo satin hở cổ chạy ra đón con rể một cách tình tứ. Anh còn kịp hôn lên bờ vai mẹ trước khi hai người cùng bước vào nhà. Căn nhà mà tôi đã gắn bó suốt  hơn hai mươi năm với bao nhiêu kỷ niệm với mẹ.

 


Tôi đau khổ tự đặt ra bao nhiêu câu hỏi. Tại sao lại như vậy? Tại sao không phải là người khác? Tại sao lại  là mẹ tôi, người mẹ tôi yêu thương hết mực? Tôi có thể tin rằng mẹ sẽ phản bội lại con gái hay không?

Đáng ra tôi phải biết sớm hơn, có thể tôi sẽ không phải chứng kiến cái cảnh này, cũng  không  phải lầm lũi chôn chân bên ngoài suốt mấy tiếng đồng hồ như thế này. Nhưng chữ “ngờ”  tôi học được muộn màng quá chăng?

Tôi chờ, chờ mãi mà cánh cửa vẫn đóng im ỉm. Nếu dũng cảm hơn, tôi đã có thể đối mặt được với những  gì mà  tôi nên biết, cần phải biết. Nhưng tôi sợ, sợ chạm  mặt họ.

Tôi đứng đây để làm gì? Chờ đợi gì? Tôi sẽ hét vào mặt mẹ lời căm thù ư? Tôi có thể căm thù người đã sinh ra tôi, yêu thương và nuôi nấng tôi suốt hai mấy năm qua? Cả người đàn ông ấy nữa, anh là chồng của tôi, là bố của đứa con tôi. Tôi có thể căm thù hai người họ? Càng nghĩ thì trái tim tôi ngày càng tan nát.

Nước mắt tôi cứ thế lăn dài trên má, mặc những ánh mắt xa lạ của người qua đường. Nếu như khóc có thể giúp tôi tin vào sự trong sáng của hai người tôi tin yêu  ấy thì tôi sẽ khóc nữa, khóc mãi. Nhưng nước mắt  tôi cứ lăn dài mà căn phòng ấy vẫn khép kín.

Một cảm giác bị lừa dối khiến tôi đau khổ. Tại sao hôm qua, hôm kia thôi, anh còn gọi mẹ, xưng con với mẹ tôi. Lúc nào mẹ cũng thân mật một lời: “Con rể ơi…!”, để rồi bây giờ, một người dối vợ, một người dối con gái để đến với nhau? Nhớ lại cách đây chừng hai tháng, mẹ gọi điện kêu buồn, kêu mệt. Thế là anh tức tốc sang chăm sóc mẹ. Sau cái lần đó, tôi thấy thái độ của anh hơi khác. Anh ít khi nhìn vào mắt tôi. Anh lúng túng khi tôi chủ động “gần gũi”. Anh cũng không còn chiều  chuộng tôi như trước nữa. Những  lời xin lỗi bâng  quơ của chồng  khiến  tôi hoảng hốt. Tôi chột dạ, có lẽ nào anh đã chán vợ?  Tôi chỉ có thể nghĩ được thế thôi,  để rồi đến hôm nay tôi trở thành nạn nhân của cuộc chơi mà không thể hiểu thế nào cho đúng của cuộc chơi mà tôi không thể hiểu thế nào cho đúng.

Anh lơ là chuyện chăn gối với tôi hơn. Có lúc tôi nghĩ là do anh bị căng thẳng công việc. Thi thoảng mẹ lại la mệt mỏi. Anh lại đến bên mẹ chăm sóc thay tôi. Có nhiều đêm anh ngủ  lại. Sáng hôm sau thái độ của anh vẫn bình thường. Tôi từng hàm ơn sự nhiệt  tình của chồng với mẹ mình. Chính tôi cũng phải công nhận rằng hiếm có anh con rể nào lại tốt tính như anh. Rồi tôi lại nghĩ  đến sự thay đổi  rất rõ ở mẹ.  Mẹ ăn mặc đẹp hơn, mẹ trang điểm đẹp hơn. Ở nhà thôi mà lúc nào người  mẹ cũng thơm phức mùi nước hoa. Từ khi bố bỏ đi đến nay cũng đã hơn chục năm rồi chưa từng thấy mẹ đụng đến phấn son. Vậy mà dạo này thấy mẹ có vẻ chải chuốt. Tôi còn khen mẹ trẻ ra nhiều, đẹp hơn nhiều so với cái tuổi 48 của bà nữa. Mẹ đến thăm vợ chồng tôi thường xuyên hơn. Mẹ cứ ở được dăm bữa nửa tháng  rồi lại về ở một mình. Những  bữa ăn vui vẻ ấy cứ thế ùa về trong tôi lúc này.

Tôi không đủ kiên nhẫn chờ đợi thêm được nữa. Đưa tay lên xem đồng hồ, muộn lắm rồi. Ở nhà tôi còn đứa con nhỏ đang chờ cơm. Tự nhiên tôi thấy mình dại khờ quá! Như vậy là đủ lắm rồi. Tôi đang rình rập chồng và không ngờ “tình địch” của mình lại chính là mẹ đẻ. Tôi không nên ở đây thêm nữa. Người tôi lạnh buốt, tôi trở về nhà.

Cho con ăn rồi ru cho nó ngủ trước.  Tôi lặng lẽ ngồi bên mâm cơm đã nguội lạnh. Đưa từng miếng cơm lên miệng tôi lại nghĩ đến hình ảnh mẹ mặc cái áo mỏng  tang ra đón con rể tình tứ như vậy để làm gì?

Chừng mười một rưỡi thì anh về. Anh vẫn tỉnh bơ, vẫn là người chồng chu  đáo. Anh lại vòng tay ôm vợ vào lòng. Từng hơi thở của anh dồn dập. Anh bảo bận tiếp đối tác nên mới về muộn. Anh hết lời xin lỗi tôi và không quên dặn dò lần sau cứ đi ngủ trước, đừng chờ anh nữa.  Nghe những lời anh nói mà nước mắt tôi càng chảy nhiều hơn. Tôi vẫn im lặng. Tôi không  thể nói được gì khi đối mặt với chồng vào lúc này, khi anh vẫn muốn làm chuyện ấy với vợ dù vừa mới ở bên mẹ vợ về.

Những bữa cơm của vợ chồng tôi với mẹ cứ ẩn hiện. Từng lời mẹ nói, những cử chỉ mà anh quan tâm đến mẹ vợ. Tất cả đều là dối lừa hết sao? Mẹ đã chen vào cuộc sống riêng tư của chúng tôi từ lúc nào? Phải chăng  những cái lần mà mẹ la mệt, la buồn là có ngụ ý? Cả những hôm mẹ sang chơi với cháu cũng  là không bình  thường?

Tự nhiên tôi nghĩ đến những chuyến công tác dài ngày trước đây, khi ngôi nhà chỉ còn lại mẹ và chồng với đứa con nhỏ. Biết đâu mẹ và anh cũng “tranh thủ” với nhau như tối nay? Đôi mắt tôi cay xè, mặn chát. Tôi có hơi quá đáng khi nghĩ về mẹ như vậy hay không?

Thi thoảng tôi vẫn vô tình bắt gặp những ánh mắt khác lạ mà mẹ dành cho con  rể. Kể ra thì tôi ít khi để ý. Mà nếu có để ý thì ai lại nghĩ sẽ có cái ngày hôm  nay? Khi ấy tôi chỉ nghĩ rằng mẹ cũng thương anh như con ruột.

Tình cảm của mẹ chỉ còn biết dành cho tôi. Chưa có cái gì tôi muốn  mà mẹ không đáp ứng. Đến khi tôi có người yêu, mẹ mừng vì tôi đã lớn. Nghĩ  lại cái ngày tôi đưa anh về nhà giới thiệu, mẹ ưng anh lắm. Nhưng cử chỉ quan tâm mà mẹ dành cho người yêu tôi khiến tôi rất yên lòng. Khi chúng tôi cưới nhau, mẹ đã khóc thương tôi rất nhiều! Tôi đã kính trọng mẹ, yêu thương mẹ biết nhường nào!

Vậy mà hôm nay tôi lại có cảm giá cô độc. Bỗng nhiên tôi trở nên bế tắc giữa hai người mà tôi yêu thương nhất,mẹ và chồng  tôi! Có nằm mơ tôi cũng không bao giờ dám tin, chồng tôi lái “máy bay bà già” với chính mẹ vợ mình!

 

Như Nguyệt

.