Lấy chồng, những tưởng sẽ có những tháng ngày hạnh phúc và một đêm tân hôn vui vẻ bên chồng, ai ngờ, chị gặp phải một tấn bi kịch của cuộc đời.
 


Hôm về làm dâu, sau khi mọi việc xong xuôi, chị phải lao ngay vào việc dọn dẹp. Một mình chị bao nhiêu việc, còn người nhà anh thì kiếm cớ mệt, cứ ngồi đó nghỉ ngơi rồi tám chuyện. Chị chẳng lẽ không mệt, nhưng nào có ai giúp gì chị đâu. Họ cho rằng, con dâu mới phải làm việc đó là đúng. Nhưng, chị vừa mới tiếp khách bao nhiêu, đi một chặng đường dài lại dọn dẹp như thế thì sức nào chịu được. Nhưng không ai nói với chị một câu, không ai bảo chị nghỉ ngơi, tất cả cứ để chị dọn cho đến khi kiệt sức.

Đêm tân hôn tưởng chừng hạnh phúc của chị lại biến thành một đêm đầy nước mắt. Mẹ chồng chị lên tận phòng gõ cửa, bảo hai đứa chị xuống đếm phong bì. Đếm được bao nhiêu thì mẹ chị bảo, đưa cho mẹ cầm, rồi sau này hai đứa thích tiêu thì hỏi mẹ. Nhưng rồi, mẹ chị lại hỏi đến chuyện của hồi môn. Mẹ chồng bảo sao không thấy gia đình chị cho vàng bạc gì cả, cũng không thấy ai trao vàng trong ngày cưới. Chỉ có nhà chồng là trao vàng, còn nhà chị thì chẳng thấy đâu.

Mẹ chị bảo, ‘biết ngay là cái nghèo nó ló ra, không có thì cũng nên đi vay mượn hay kiếm chác đâu đó để làm mát mặt nhà chồng chứ ai lại làm ăn thế, người ta cười vào mặt’. Nghe mẹ chị nói, chị phiền lòng lắm. Chị giải thích rằng, nhà chị điều kiện khó khăn, bố mẹ cũng không có nên chị cũng không muốn nhận của bố mẹ. Thế là mẹ chồng chị bĩu môi dài bảo: “Biết khó khăn lại còn đòi trèo cao”.

Cả đêm ấy, đêm tân hôn của chị và anh, chị không ngủ, mặc cho anh động viên, an ủi chị. Anh không dám nói lại mẹ anh lời nào, đó là tín hiệu xấu, báo hiệu cuộc hôn nhân không hạnh phúc của chị nếu chị cứ sống chung cái nhà này. Một gia đình như thế, làm sao chị có thể hạnh phúc được. Một gia đình mà bao nhiêu người đều coi thường chị, đến chồng cũng không có tiếng nói thì chị vui vẻ làm sao. Chị khóc hết nước mắt cho đêm tân hôn, chị xót xa cho phận mình.

Không biết, quyết định lấy anh có đúng không nhưng bây giờ chị đã thấy hoang mang lắm rồi. Chỉ còn hi vọng ở nơi chồng, mong sao, chồng chị tâm lý và thương yêu chị, như thế, chị mới có động lực để tiếp tục sống tốt hơn trong gia đình đầy khắc nghiệt này…
 

Theo Khampha.vn

.