Em bảo người đó đang đau khổ giống như em nên hai người có cùng tâm sự. Khủng khiếp nhất là việc em theo người đó vào nhà nghỉ nhiều lần.

Trong cuộc sống ai cũng có lúc mắc sai lầm, tất nhiên ai cũng có lúc đứng giữa lựa chọn có tha thứ hay không. Có những sai lầm ta nhắm mắt lại ngẫm nghĩ đến khi mở mắt ra đã có thể cho mình một câu trả lời, nhưng có những sai lầm gây ra nỗi đau không bao giờ nguôi ngoai. Tôi thực sự cần lời chia sẻ.

Tôi 30 tuổi, khá thành đạt, làm cho một Bộ có tiếng và đang được cử đi công tác nước ngoài dài hạn và chuẩn bị về nước. Tôi có yêu một người cùng quê từ 4 năm trước khi em bắt đầu lên Hà Nội nhập học. Tình yêu của chúng tôi xuất phát từ hai phía, yêu và trân trọng nhau. Em là cô gái rất xinh đẹp nhưng tính hơi trẻ con, nhiều lúc em thật thà quá mức. Tôi luôn che chở cho em, không muốn em va chạm với xã hội nhiều. Xung quanh em có rất nhiều người tán tỉnh, nhưng từ khi yêu tôi, em hạn chế các mối quan hệ khác giới (cũng là do một phần tôi cấm đoán).

Sau 5 tháng yêu nhau, tôi rủ em về nhà ở cùng (tôi có nhà ở Hà Nội và ở một mình). Đây là khoảng thời gian cực kỳ hạnh phúc của chúng tôi. Hàng ngày, sáng tôi đi làm, trưa về ăn cơm cùng em, rồi đưa em đi học, chiều tôi chạy tới trường đón em về nhà (từ chỗ làm tới trường em cũng phải đi 40 phút rồi về nhà mất thêm 20 phút). Tôi không ngại vất vả đi xa rồi ngồi chờ em ngoài cổng trường, tới mức tất cả các quán nước, quán cà phê cạnh trường em đều nhớ tôi, tôi thấy đó là niềm hạnh phúc. Tối về chúng tôi nấu nướng, ăn xong rồi lại đi chơi la cà các ngóc ngách của Hà Nội tới tận khuya. Hồi đó tôi thấy thành phố này đẹp quá.

Chẳng cuộc tình nào êm đẹp mãi, bố mẹ biết tôi yêu em, âm thầm điều tra về em và gia đình. Rồi bố mẹ cấm tôi, cấm từ nhẹ nhàng đến quyết liệt với hai lý do em và tôi không hợp tuổi (Dần và Thân), gia đình em không môn đăng hộ đối với gia đình tôi. Chúng tôi vẫn quyết yêu nhau và ở cùng nhau. Tôi biết em rất buồn, cũng động viên em rất nhiều. Mặt khác tôi phản kháng lại quyết định của bố mẹ cũng từ nhẹ nhàng đến quyết liệt. Không khí gia đình luôn căng thẳng khi nhắc đến chuyện của chúng tôi. Bố mẹ rất thương tôi nhưng đôi khi lại quá tin vào những lời bói toán mà cấm cản, nhiều lúc tôi không phục.

Rồi tôi phải đi công tác nước ngoài dài hạn khi yêu nhau được hơn một năm. Tôi hụt hẫng và lo lắng vì không ai chăm sóc em. Em đã quá quen bên cạnh tôi. Đến lúc này mới thấy em yêu tôi nhiều thế nào. Em trẻ con nên đôi khi vô tư, đến khi sắp xa cách em khóc rất nhiều. Gần đi, tôi với em lại tất tả đi thuê nhà cho em, rồi tôi để lại một số tiền cho em sinh hoạt. Khi tôi ra sân bay, em rất muốn đi cùng nhưng không dám vì bố mẹ tôi đi cùng. Em nhắn tin, lúc đó chỉ muốn đến sân bay ôm tôi một cái, tôi thấy có lỗi với em quá.

Ở nước ngoài, công việc lúc đầu rất khó khăn vì gặp phải ông sếp cực kỳ khó tính, dần dần tôi cũng vượt qua, chính là vì có em động viên. Chúng tôi gọi điện cho nhau hàng ngày, nhắn tin tới khuya. Yêu xa thật sự khó khăn, nhớ nhau đến quay quắt, nhiều đêm không ngủ được. Tôi và em có một nguyên tắc đó là làm gì đi đâu cũng phải báo cho nhau. Tôi đi tiếp khách, đi công tác đều nhắn tin em. Em đi chơi với bạn mặc dù toàn bạn gái, về quê, hay làm gì lớn đều hỏi qua ý kiến của tôi. Chúng tôi tin tưởng nhau tuyệt đối dù có đôi lần cãi nhau nhưng đều bỏ qua dễ dàng.

Sau 6 tháng công tác, tôi làm thủ tục và mua vé máy bay đón em sang chơi. Chúng tôi rạng rỡ, hạnh phúc, mọi người trong cơ quan ai cũng khen em và chúc mừng tôi. Rồi những lần về Hà Nội tôi đều tranh thủ gặp em mặc dù không được nhiều, hay những lần tôi về TP HCM công tác đều mua vé để em vào rồi chúng tôi lại la cà khắp Sài Gòn đến Vũng Tàu. Cứ như thế chúng tôi yêu xa mà dường như không khoảng cách. Đến khi em ra trường chưa xin được việc, tôi gửi tiền về cho em mở cửa hàng thời trang. Tôi không suy nghĩ gì nhiều khi đầu tư cho em vì kiếm được cũng khá nhiều. Tôi thật sự yêu em, cũng muốn em va chạm đôi chút với xã hội cho đỡ bỡ ngỡ. Sau 6 tháng cửa hàng phải đóng cửa vì doanh thu không tốt và vì chủ nhà quá chèn ép, họ biết em rất hiền. Em về quê nghỉ, ra Tết vừa rồi lên Hà Nội xin việc.

Em xin vào một công ty, với đặc thù là phải đi nhiều, tiếp xúc với khách hàng nhiều. Em làm theo nhóm và luôn có một trưởng nhóm bao quát. Tôi biết môi trường này rất nhiều cạm bẫy đối với một người thật thà như em nhưng em nhiều lần bảo tôi yên tâm, em sẽ cố gắng học hỏi để va chạm nhiều. Cách đây hơn 4 tháng tôi thấy có điều gì không ổn. Em hay đi tụ tập bạn bè trong công ty mà không nói cho tôi. Rồi những lần khác bảo đi xin tư vấn của trưởng nhóm. Tôi rất giận khi em không tôn trọng nguyên tắc trước đó. Có lần tôi gọi em rất lúng túng, bảo đi cà phê nhưng không gian im phăng phắc. Tôi định vị thì thấy trong nhà nghỉ. Tôi sốc, giận em và nói lời chia tay ngay lúc đó. Tôi xóa số em, hủy kết bạn trên mạng xã hội. Tôi giận em quá vì thời điểm đó em mới đi làm được có một tháng.

Cách đây 2 tháng em chủ động liên lạc với tôi hỏi han nhưng tuyệt đối không xưng vợ chồng hay anh em như xưa. Tôi hững hờ. Sau đó tra hỏi thì em kể toàn bộ. Em được anh trưởng nhóm rất quan tâm, rồi hai người hay đi cà phê trao đổi, em ngã vào họ lúc nào không hay. Em bảo người đó đang đau khổ giống như em nên hai người có cùng tâm sự. Khủng khiếp nhất là việc em theo người đó vào nhà nghỉ nhiều lần. Em kể ban đầu vào để tâm sự, sau đó chỉ quan hệ một lần duy nhất. Em bảo em thương người, ngu ngốc, sai lầm. Em nói không yêu người đó, chỉ là vì tình thương nhưng làm sao tôi tin được khi em ngoan ngoãn ngồi sau xe họ vào nơi đó.

Tôi hận em, ngày nào cũng nhắn tin mắng chửi em, thật sự lúc đó tôi hận em nhiều nên nói nhiều từ rất không hay. Em lúc nào cũng nói em mắc sai lầm, ngu ngốc, thương người. Em bảo yêu tôi nên sau lần quan hệ đó đã chia tay họ và họ vào Sài Gòn làm ăn. Nhiều lúc tôi lại nghĩ, em gặp phải một tên Sở Khanh dựng lên câu chuyện tình yêu buồn, khi đã có em là chạy luôn, chắc chỉ quanh quẩn đâu đó ở Hà Nội chứ không đi đâu cả. Tôi đau khổ, hận em rất nhiều, 4 năm yêu nhau không bằng quen một tháng. Bao nhiêu hy vọng tôi dồn về em nên khi biết chuyện tôi gần như sụp đổ. Tôi chìm vào cơn những say, 2 tháng nay không say là tôi không ngủ được. Cứ nghĩ cảnh em ngoan ngoãn vào nhà nghỉ với người đó là tôi không chịu được. Giờ tôi còn rất hận em, tra hỏi người đó là ai, vì sao em làm thế, em vào đó bao nhiêu lần, em đều không trả lời. Em chỉ xin lỗi và mong tôi bỏ qua lỗi lầm. Em bảo nếu kiếp này không trả được nợ này thì xin kiếp sau.

Tôi không cần những lời nói sáo rỗng đó. Có bạn nam nào đã ở trong hoàn cảnh của tôi chưa, hay có bạn nữ nào đã từng mắc sai lầm như thế chưa? Tôi xin phép chia sẻ câu chuyện của mình khi chỉ còn mấy ngày nữa là về Việt Nam, tôi muốn được vơi đi nỗi buồn, nỗi hận trong lòng. Thật sự tôi không còn tin vào tình yêu, vào phụ nữ nữa. Tôi không muốn xin các bạn lời khuyên có nên tha thứ hay không vì gần như có câu trả lời, chỉ muốn hỏi có nên gặp bạn gái một lần để hỏi chuyện? Tôi phải làm sao để vượt qua nỗi đau này.

 

Theo VnExpress

.