|
Chiều muộn ở đảo Đá Tây A, gió biển thổi ràn rạt qua từng tán cây phong ba, mang theo vị mặn mòi mơn man trên làn da. Trên bãi đất nhỏ sát doanh trại, trung sĩ Lê Minh Đức, quê Thanh Hóa đang ngồi bên luống rau cải, tay khéo léo gỡ từng chiếc lá vàng. Đức rót cho tôi cốc nước trà ấm, rồi khẽ cười, tay khều khều gói hạt giống bé xíu được gói cẩn thận trong mảnh giấy báo cũ, cột bằng dây chỉ đỏ sờn màu: “Hạt này mẹ em gửi ra. Mỗi lần tàu tiếp tế vào là mẹ nhờ gửi. Em giữ kỹ lắm, quý hơn cả quà bánh. Gieo rồi, cây lên tốt lắm anh ạ. Có bữa em hái được một nồi rau, nấu canh mà thấy ngon hơn cả thịt.”
Đức kể, lần đầu trồng, không có kinh nghiệm, đất trên đảo toàn cát mặn, cây trồng xuống héo rũ hết. Anh em tiếc lắm, mà chẳng biết làm sao. Rồi cả đơn vị cùng nhau thử nghiệm: trộn tro bếp vào đất, ủ ẩm nhiều ngày để giảm độ mặn, lấy lá mục, rác hữu cơ ủ thành phân xanh. “Vất vả vậy nhưng mà nhìn cây lên, xanh xanh giữa cát trắng, lòng nhẹ hẳn. Giống như giữa biển khơi mịt mùng này, mình có một chỗ để bám víu, để nhắc mình rằng sự sống vẫn đang hiện hữu,” Đức nói, mắt ánh lên niềm vui giản dị.
Một chiến sĩ khác, giọng Quảng Ngãi đặc sệt, chen vào câu chuyện, mắt ánh lên niềm tự hào: “Có hôm bão lớn, cả vườn rau bị sập sạch. Nhìn mà xót ruột, anh ơi, như mất cái gì quý lắm. Nhưng sau bão, tụi em lại lụi hụi gom từng bao đất, dựng lại từng cái cọc tre, từng tấm lưới che. Có lúc tay phồng rộp, vai rát cháy nắng, nhưng dựng xong, nhìn lại thấy vui lắm. Khi cây nảy mầm trở lại, xanh xanh lấp ló giữa cát trắng, ăn bát canh cải đầu mùa, cảm giác như chính mình vừa hồi sinh cái vườn rau ấy mà rau cũng cứu lại tinh thần mình sau cơn bão vậy.”
Cuối tuần, khi mặt trời dịu nắng, cả đơn vị lại rủ nhau ra vườn. Không phải phong trào, không ai bắt buộc, mà thành thói quen tự nhiên. Người nhổ cỏ, người xới đất, người buộc dây cho giàn mướp, người vác nước tưới rau vừa làm, vừa cười nói, kể chuyện nhà, chuyện quê. Mấy anh lính trẻ kể vui: “Ở đây, vườn rau là nơi để tụi em ‘xả stress’, ai buồn chuyện gì, cứ ra đây là hết buồn. Mà có khi, chỉ cần nhìn một mầm non nhú lên cũng đủ quên mệt.”
Sau buổi làm vườn, mấy anh em quây quần bên mâm cơm đơn sơ có cá kho,trứng tráng, bát canh rau cải, đĩa bí luộc với lọ muối vừng. Rau ở đảo không xanh mướt như ngoài đất liền, lá sần sùi, nhỏ và dai, nhưng khi ăn vào, vị ngọt thanh và hơi mằn mặn của nước biển, hòa quyện cùng công sức vun trồng của người lính, khiến ai cũng xuýt xoa. Một chiến sĩ trẻ cười: “Rau này là rau của tình đồng đội, ăn vào chắc chắn khỏe mạnh, vui hơn cả ăn cao lương mỹ vị.”
|