Sau trận hòa hoành tráng của U23 Thái Lan trước Saudi Arabia trước đó 1 ngày, rất nhiều người đã kỳ vọng vào chuyện đội tuyển U23 Việt Nam làm nên điều tương tự trước Jordan. Dù vậy, chẳng có cuộc lật đổ nào xảy ra, bởi khác biệt quá rõ về mặt đẳng cấp.

 


U23 Việt Nam suốt cả trận hiếm khi giữ được bóng, áp sát được khung thành đối phương (trừ thời điểm Jordan đã dẫn trước đến 3 bàn, đã chắc thắng, họ chủ động đá chậm rãi và nhường quyền kiểm soát bóng cho đoàn quân của HLV Miura ở cuối trận), trong khi ngược lại ở phía cầu môn đối diện, thủ môn Minh Long luôn phải làm việc hết sức vất vả, trước các pha bắn phá liên tục của cầu thủ Jordan.

Đấy rõ ràng là khác biệt về mặt đẳng cấp. Vì kém đẳng cấp nên cự ly các tuyến của U23 Việt Nam bị chia cắt hoàn toàn bởi khả năng gây sức ép của các cầu thủ thuộc khu vực Tây Á. Ngay đến cầu thủ nổi tiếng giàu kỹ thuật nhất, được chờ đợi nhất của chúng ta là Công Phượng cũng không thể làm gì trước hàng thủ U23 Jordan.

Không biết bao nhiêu lần trong trận đấu này Công Phượng để mất bóng hết sức đơn giản, chỉ sau 1 – 2 nhịp chạm bóng. Ở giải đấu trong nước, ở những sân chơi có trình độ thấp hơn, Công Phượng đi bóng khá dễ dàng. Tuy nhiên, đây là VCK bóng đá tầm châu lục, là những đối thủ có nghề thực sự thì Công Phượng nói riêng và nhiều cầu thủ Việt Nam nói chung đã cảm nhận được rằng chúng ta đang thật sự ở vị trí nào.

Biết được vị trí thực của mình âu cũng là điều tốt, để phấn đấu và để có cách tiếp cận khác với những trận đấu tiếp theo tại giải.

Duy chỉ có một thực tế không thể không băn khoăn, rằng ở đẳng cấp châu Á, trước một đối thủ là Saudi Arabia về lý thuyết còn mạnh hơn Jordan (Saudi Arabia đã vô địch châu Á, vào đến vòng 1/8 World Cup 1994, trong khi Jordan thì chưa), nhưng Thái Lan vẫn chơi rất sòng phẳng, vẫn đủ khả năng ăn miếng trả miếng với đối thủ, còn chúng ta thì không.

Dẫu bóng đá thường không có tính bắt cầu, nhưng điều nêu ở trên chẳng khác một thông điệp rằng trình độ của bóng đá Thái Lan hiện tại cũng đã cách khá xa so với trình độ của bóng đá Việt Nam.

Đây không phải lần đầu các đại diện của bóng đá Việt Nam bế tắc hoàn toàn trước các đội bóng đẳng châu lục, và đây cũng không phải lần đầu các đại diện của Thái Lan đá ngang cơ với các đội bóng hàng đầu châu Á (vào bán kết Asiad 2014, hòa CHDCND Triều Tiên, hòa Saudi Arabia). Những kết quả lặp đi lặp lại đấy chắc chắn không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, và những người làm bóng đá nước nhà không thể không lưu tâm.
 

Theo Dân trí

.