Theo nội dung vụ án, về phía nguyên đơn, bà Liệp cho biết, bà mua của bà Sen chiếc máy vặt lông vịt với giá 6 triệu 500 nghìn đồng, đã đặt cọc 2 triệu đồng. Ngày 27/2/2019, xe thồ chở máy đến nhưng do không có ai ở nhà nên người này tự bỏ máy vào sân nhà bà.
Tối cùng ngày, bà Sen chở vịt đến bán thì bà Liệp trả thêm 4 triệu 700 nghìn đồng, gồm 4 triệu 500 tiền máy và 200 nghìn đồng tiền mướn xe thồ. Theo bà Liệp, bà đã trả đủ cho bà Sen tổng cộng 6 triệu 700 nghìn đồng nên chiếc máy vặt lông vịt đã thuộc quyền sở hữu của bà.
Khoảng 20h ngày 11/7/2019, trong lúc bà Liệp không có ở nhà, bà Sen đã đến nhà dùng hành vi gian dối gạt chồng bà Liệp rồi đòi lại máy. Thấy bà Sen nói vợ mình còn nợ tiền mua máy, có giấy tờ, cơ sở đầy đủ nên chồng bà Liệp tin và tháo dây điện nối cầu dao của máy. Sau đó, bà Sen cùng người xe thồ khiêng máy lên xe và chở đi.
Chiều 12/7/2019, bà Liệp đi Đà Nẵng về thì không thấy máy đâu và được chồng bà kể lại toàn bộ sự việc. Bà Liệp sau đó gửi đơn đến Công an huyện Phú Ninh (tỉnh Quảng Nam) và được trả lại máy ngày 28/8/2020.
Tuy nhiên, nguyên đơn cho rằng đây là phương tiện kiếm sống chính của gia đình, bà Sen chiếm giữ chiếc máy vặt lông vịt trong thời gian từ ngày 11/7/2019 đến 28/8/2020 đã gây thiệt hại về kinh tế, tổn thất về tinh thần cho bà và gia đình. Do đó, bà khởi kiện yêu cầu bà Sen bồi thường số tiền 207 triệu đồng, gồm 414 ngày giữ máy, mỗi ngày 500 nghìn đồng cùng 200 nghìn đồng tiền thuê xe thồ chở máy từ trụ sở Công an huyện Phú Ninh về nhà bà. Ngoài ra, bà Sen còn phải có trách nhiệm sửa chữa chiếc máy vặt lông vịt bị hư hỏng và bồi thường tổn thất về tinh thần, danh dự cho bà và gia đình.
Về phía bị đơn, người bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của bà Sen trình bày, ngày 26/2/2019, bà Liệp nhờ bà Sen mua giúp chiếc máy vặt lông vịt và đặt cọc 1 triệu đồng. Ba ngày sau, máy được chuyển đến bến xe Tam Kỳ (tỉnh Quảng Nam). Bà Sen nhiều lần điện thoại cho bà Liệp đến nhận máy nhưng bà này nói không có tiền, nhờ bà Sen xuống chở máy về giúp. Vì vậy bà Sen nhờ ông xe thồ cầm 5 triệu 500 nghìn đồng, xuống bến xe Tam Kỳ (tỉnh Quảng Nam) giao tiền cho bên vận chuyển máy để giao lại cho bên bán rồi chở máy về.
Sau đó, ông xe thồ chở máy đến giao cho bà Liệp, do không có ai ở nhà nên ông nhờ người khiêng máy để tại sân nhà bà.
Bà Sen nhiều lần đến đòi tiền nhưng bà Liệp không chịu trả mà hẹn mãi. Ngày 11/7/2019, bà Sen đến gặp chồng bà Liệp nói do vợ ông không trả tiền mua máy nên bà đến chở máy về.
Bà Sen mượn điện thoại của ông này để gọi nói chuyện với bà Liệp nhưng bà không nghe máy. Chồng bà Liệp cắt cầu dao và phụ ông xe thồ khiêng máy lên xe để chở đi. Trước khi đi, bà Sen gọi điện cho bà Liệp thông báo về việc này.
Phía bị đơn cho rằng bà Liệp khởi kiện với các nội dung nêu trên là không có cơ sở nên không chấp nhận. Lý do bà Sen đưa ra là bà Liệp còn nợ số tiền 5 triệu 670 nghìn đồng, gồm 5 triệu 500 nghìn đồng tiền mua máy và 170 nghìn đồng tiền thuê xe thồ chở máy, nên chiếc máy vẫn thuộc quyền sở hữu của bà. Ngoài ra, bà Liệp còn nợ bà khoản tiền mua bán vịt và một khoản tiền vay mà không chịu trả nên bà lấy lại máy để buộc nguyên đơn phải trả nợ. Bà Sen cũng yêu cầu tòa buộc bà Liệp phải trả số tiền 5 triệu 670 nghìn đồng, nếu không thì trả lại chiếc máy vặt lông vịt cho bà.
Tại phiên tòa sơ thẩm, TAND huyện Phú Ninh tuyên xử chấp nhận một phần yêu cầu khởi kiện của nguyên đơn, buộc bà Sen phải bồi thường cho bà Liệp gần 21 triệu đồng, gồm khoản tiền giảm sút thu nhập là 20.761.700 đồng, tiền thuê xe thồ vận chuyển máy là 200.000 đồng. Tòa bác một phần yêu cầu khởi kiện của nguyên đơn đòi bồi thường hơn 186 triệu đồng thiệt hại về kinh tế, bác yêu cầu buộc bị đơn phải chịu trách nhiệm sửa chữa máy vặt lông vịt bị hư hỏng, bác yêu cầu buộc bị đơn bồi thường thiệt hại về tổn thất tinh thần, danh dự cho nguyên đơn và gia đình. Bà Liệp sau đó kháng cáo toàn bộ bản án sơ thẩm.
Tại tòa phúc thẩm, nguyên đơn rút một phần yêu cầu khởi kiện liên quan đến việc buộc bị đơn phải sửa chữa chiếc máy vặt lông vịt.
Theo HĐXX phúc thẩm, tòa cấp sơ thẩm xác định ngày 11/9/2019, bà Sen có hành vi xâm phạm quyền chiếm hữu tài sản (máy vặt lông vịt) của bà Liệp, làm cho bà không sử dụng được máy trong lao động hàng ngày là có cơ sở, thời gian chiếm giữ máy được xác định là 414 ngày.
Về xác định thu nhập bị mất, tòa sơ thẩm đánh giá tính chất công việc tạo ra thu nhập của bà Liệp mỗi ngày là 250 nghìn đồng. Từ đó chấp nhận một phần yêu cầu khởi kiện, buộc bị đơn bồi thường khoản thu nhập bị giảm sút trong những ngày tiếp tục làm việc, mỗi ngày 49.666 đồng là phù hợp với sự kiện pháp lý đã xảy ra và có căn cứ pháp luật.
Cạnh đó, bà Liệp xuất trình chứng cứ do cơ quan có thẩm quyền xác nhận “nghỉ buôn bán” tại chợ 2 tháng 18 ngày. HĐXX xét thấy thời điểm nghỉ buôn bán của nguyên đơn liền sau ngày bị đơn xâm phạm quyền chiếm hữu tài sản và trước ngày nguyên đơn nhận lại chiếc máy vặt lông vịt. Bà Liệp yêu cầu bà Sen phải bồi thường toàn bộ thu nhập bị mất trong thời gian nghỉ buôn bán là có căn cứ.
Do đó, HĐXX có đủ cơ sở để xác định hành vi xâm phạm tài sản của bị đơn khiến nguyên đơn bị mất thu nhập 78 ngày với số tiền 19 triệu 500 nghìn đồng, bị giảm thu nhập 336 ngày với số tiền là 16.678.776 đồng. Tổng thiệt hại về thu nhập của nguyên đơn là 36.178.776 đồng. Ngoài ra, tòa sơ thẩm xác định số tiền 200.000 đồng bà Liệp thuê xe chở máy vặt lông vịt về nhà là có căn cứ.
Phía nguyên đơn không yêu cầu cụ thể và không có chứng minh thiệt hại tổn thất tin thần, danh dự, nhân phẩm phát sinh do hành vi xâm phạm tài sản của bị đơn. Tòa sơ thẩm không chấp nhận yêu cầu khởi kiện về nội dung này là có căn cứ và đúng quy định.
Về trách nhiệm bồi thường thiệt hại, bà Sen cho rằng do bà Liệp còn nợ tiền mua máy vặt lông vịt nên chiếc máy thuộc quyền sở hữu của bà. Bị đơn yêu cầu bà Liệp trả khoản nợ mua máy là 5 triệu 670 nghìn đồng là mâu thuẫn về quan điểm trình bày, không phù hợp với thực tế và không có căn cứ pháp luật. Khi bị đơn có hành vi xâm phạm tài sản thì nguyên đơn không trực tiếp quản lý, chiếm hữu tài sản và bị đơn không có chứng cứ chứng minh nguyên đơn đồng ý để bị đơn chở máy vặt lông vịt. Vì vậy không có cơ sở xác định nguyên đơn có lỗi trong hành vi xâm phạm tài sản mà bị đơn đã thực hiện.
Do đó, HĐXX phúc thẩm tuyên hủy một phần bản án sơ thẩm, đình chỉ giải quyết yêu cầu khởi kiện buộc bà Sen phải sửa chữa chiếc máy vặt lông vịt. Tòa chấp nhận một phần kháng cáo của nguyên đơn, sửa bản án sơ thẩm, buộc bà Sen phải bồi thường cho bà Liệp tổng cộng là 36.178.776 đồng.