Trong trại, tôi phải làm hoa giả từ 6 giờ sáng đến 9 giờ tối mà chỉ được ăn cháo trắng và rau. May mắn ở đây, tôi được nhiều người quí mến, ông đầu bếp thỉnh thoảng còn lén xẻ thịt và cơm cho tôi ăn, cô CA cho áo rét…
Ham chơi và nhẹ dạ!
Nhà tôi ở một huyện ngoại thành của TP Hải Phòng và cũng thuộc diện nghèo khó. Khi tôi 12 tuổi, mẹ tôi sinh thêm em bé. Bận rộn, bố mẹ ít có thời gian quan tâm đến tôi và đến 15 tuổi, tôi bắt đầu sinh hư. Đầu tiên, tôi bập vào game online. Từ một học sinh giỏi liên tục 9 năm liền, tôi bắt đầu thấy mê game hơn học. Theo bạn bè rủ rê, tôi chơi thâu đêm suốt sáng, khi bố mẹ phát hiện ra thì tôi đã "nghiện" nét nặng. Tôi bị đánh chửi và trong một lần bị chửi thậm tệ, tôi bỏ nhà đi với hai bàn tay trắng.
Cả ngày ngồi trong quán nét, tôi suy nghĩ kiếm tiền để trả tiền nét và nhớ đến hai người bạn gái quen qua mạng. Tôi đã gọi họ đến "cứu nét" và đón tôi về ở cùng. Hai người bạn, một người tên L.A, 17 tuổi không có bố mẹ, còn H đã 22 tuổi cũng bỏ nhà đi giống tôi. Một hôm, H và L.A kể với tôi mới quen được hai thanh niên trẻ là hai anh em ruột, rủ H và L.A đến nhà chơi và hứa sẽ nuôi cả hai. Họ rủ tôi đi cùng, vì không muốn để tôi một mình.
Ngay chiều hôm đó, anh rể của người yêu H và L.A gọi taxi đưa ba chúng tôi đến một căn nhà khá giàu có. Đây là nhà hai anh em là người yêu của H và L.A. Ở nhà họ 4 ngày, tôi rất vui vì thấy chẳng phải làm gì mà cuộc sống thật sung sướng, họ đưa chúng tôi đi tắm biển, chơi game, ăn uống sung túc…
Đến ngày thứ 5, họ bảo cả nhà sẽ đi chơi xa một chuyến và hỏi chúng tôi muốn đi Hạ Long hay Lạng Sơn. Với một con bé 15 tuổi chưa từng va chạm xã hội, nên họ nói gì tôi cũng tin nên tôi đồng ý. Chiều ngày 4-7-2009, họ dùng xe riêng hiệu Innova đưa chúng tôi đi đến tối mịt thì đến một con sông. Họ bảo chúng tôi xuống thuyền đi xem sông. Tôi không ngờ chỉ qua một con sông nhỏ là cuộc đời tôi phải trải qua một bước ngoặt cùng cực.
Đi trên thuyền chỉ chừng năm phút, chúng tôi sang đất Trung Quốc. Tối đó, chúng tôi nghỉ ở một khách sạn ở Đông Hưng và gặp một người đàn bà mà sau này tôi mới biết là chủ đường dây buôn bán. Mệt quá nên tôi ngủ một mạch đến chín giờ sáng hôm sau. Thấy tôi dậy, họ bảo tiếp tục đi tham quan Trung Quốc. Đi xe khách một ngày một đêm đến tỉnh Phúc Kiến. Rồi họ giao tôi cho một bà tên H.
|
|
Làm gái hay lấy chồng?
Bà H đưa tôi đến một vùng núi, rồi lại giao tôi cho hai bà T và M. Bà T đưa tôi đi chợ, mua quần áo và lúc về nhà, bà ấy mới nói cho tôi biết là tôi đã bị lừa bán với giá 5000 nhân dân tệ. Bây giờ, tôi có hai con đường, một là đi làm gái, hai là đi lấy chồng. Tôi khóc nức nở, rồi hét lên: "Tôi không chọn gì hết, tôi muốn về nhà". Lập tức, bà ta lấy roi điện đập vào lưng và gí que lửa vào chân tôi, nên tôi đành chọn con đường đi làm vợ với suy nghĩ dù sao cũng đỡ nhục hơn làm gái bán dâm. T tiếp tục chuyển giao tôi cho một bà tên L để bán tôi cho một người đàn ông nghèo khổ.
Hôm sau, theo thói quen ở nhà, tôi ngủ đến 8 giờ sáng mới dậy, họ liền gọi cho bà chủ bảo tôi lười, nếu không chịu làm sẽ đánh cho một trận rồi bắt đi làm gái. 15 tuổi, ở nhà tôi mới biết rửa rau, rửa bát, quét nhà, bây giờ tôi phải giặt giũ, bổ củi… như một con ở. Đã thế gia đình mua tôi, bố thì chết, mẹ thì bị bệnh, anh trai bị thần kinh, còn chị dâu thì què. Họ không đánh răng, không tắm giặt, nên bẩn thỉu vô cùng. "Chồng" tôi sạch sẽ hơn chút nhưng lại đi làm ở trên tỉnh, tháng về vài ba lần.
Rồi tôi gặp được vị cứu tinh là anh hàng xóm. Thấy tôi ngày nào cũng khóc nên anh ấy hỏi thăm và cho tôi mượn điện thoại liên lạc về nhà qua chat. Tôi gửi mail về cho anh trai, nhưng gia đình cũng không biết làm gì. Bố mẹ chỉ biết khóc cạn nước mắt, đã lập bàn thờ vì tưởng tôi đã chết sau mấy tháng trời ròng rã kiếm tìm. Tôi năn nỉ anh hàng xóm giúp tôi về Việt Nam, nhưng gia đình anh và nhà "chồng" tôi là họ hàng, nếu báo CA ngay sẽ bị lộ và anh ấy sẽ bị bố mẹ đánh mắng. Anh bảo tôi chờ 10 ngày nữa lên phố học thì sẽ báo CA đến đưa tôi đi.
Thấy tôi suốt ngày quấn quýt và dùng điện thoại của anh hàng xóm, gia đình mua tôi sinh nghi và mọi chuyện bại lộ. Tôi bị đánh dã man hơn, họ còn gọi cho bà chủ nói tôi liên lạc về nhà, dọa trả tôi và đòi lại 25000 nhân dân tệ. Tôi phải quỳ khóc van xin họ đừng trả tôi cho bà chủ vì tôi biết sẽ bị bán đi làm gái. Nhưng họ không mảy may động lòng mà bắt tôi chờ bà chủ đến, nhưng bận nên bà ta chưa đến được. Không còn cách nào khác, tôi chạy vào nhà lấy con dao phay to nhất chĩa vào cả nhà nói nếu không thả tôi đi tôi sẽ chém chết hết rồi tôi cũng chết luôn. Không hiểu vì thương tôi hay sợ tôi làm liều nên anh hàng xóm đã gọi 110 báo CA Trung Quốc.
CA đến, họ hỏi tên tuổi, và số điện thoại gia đình rồi bảo tôi lên xe, đưa tôi về đồn, cho mượn máy tính để tôi chat với anh trai và nói tôi sắp được về nhà. Nhưng đồn CA giải cứu cho tôi chỉ là một đồn nhỏ, họ bảo không quyết định được việc trả tôi mà phải chuyển lên CA huyện. Vì tôi không có bất kỳ giấy tờ nào nên CA huyện bảo tôi vi phạm pháp luật, nhập cảnh trái phép, nhưng là trường hợp bị lừa bán nên phạt giam một tháng.
|
Vì nhẹ dạ nên tôi đã bị lừa... |
Đường về gian truân
Trong trại, tôi phải làm hoa giả từ 6 giờ sáng đến 9 giờ tối mà chỉ được ăn cháo trắng và rau. May mắn ở đây, tôi được nhiều người quí mến, ông đầu bếp thỉnh thoảng còn lén xẻ thịt và cơm cho tôi ăn, cô CA cho áo rét…
Sau đó, tôi được gọi lên thông báo sẽ được đưa ra sân bay để về Việt Nam. Xuống sân bay, tôi được đưa tiếp đến đồn CA Đông Hưng vào khoảng 11 giờ đêm, rồi họ đưa tôi ra biên giới, cho tôi 40 nhân dân tệ rồi bảo tôi sang đò tự đi về.
Tôi lên đò mà nước mắt ròng ròng, sợ bà chủ đò lại lừa bán tôi lần nữa, nhưng rất may bà ta là người tốt, chở tôi lên bờ, đổi cho tôi 40 nhân dân tệ thành 100.000 đồng Việt Nam, lại không lấy tiền đò vì biết đi xe ô tô từ Móng Cái về Hải Phòng hết 100.000 đồng. Nửa đêm, đói rét và lạ, tôi ngồi co ro ở một góc đường, cầu mong trời nhanh sáng.
Trời hửng sáng tôi liền ra xe khách về Hải Phòng. Tiền xe hết 100.000 đồng nên tôi không còn xu nào cả. Đói lả và mệt, tôi ngủ thiếp đi thì được anh ngồi bên cạnh hỏi han. Biết chuyện của tôi, anh đi mua nước, mua xôi cho tôi ăn và cho mượn điện thoại gọi cho bố mẹ. Cuối cùng, tôi cũng trở về Hải Phòng sau hơn một năm tủi nhục. Cả nhà tôi mừng mừng tủi tủi, nhưng em gái tôi dứt khoát không nhận chị vì thấy tôi thay đổi quá nhiều, và bảo tôi đã chết rồi…
Bây giờ, tôi đang đi học lại lớp 9!
Phương Thảo (PL&XH)