Tôi là gái quê, lên Thủ đô trọ học Đại học. Vì gia cảnh khó khăn nên đến kì nghỉ hè năm nay, tôi quyết định ở lại thành phố đi làm thêm kiếm tiền trang trải học phí. Tôi làm thêm cho một dự án ở công ty anh, anh làm trưởng nhóm trực tiếp quản lí tôi.

 


Nhưng tôi là con gái, tôi đã trót để tình cảm lấn át lý trí. Mỗi ngày trôi qua, tôi nhớ anh nhiều hơn, tình cảm trong tôi cứ lớn dần. Không tối nào tôi ngừng nghĩ về anh và luôn là người cuối cùng nhắn tin chúc anh ngủ ngon.

Đến khi chúng tôi được phân công đi công tác cùng nhau, có nhiều thời gian riêng bên nhau, tôi lại là người chủ động có những cử chỉ tình cảm với anh. Và rồi trong phòng riêng, chuyện gì đến cũng phải đến, chúng tôi đã ở bên nhau suốt cả đêm. Tôi nói những lời âu yếm, hờn trách anh vì sao anh lại giấu kín tình cảm với tôi, rằng tại sao anh lại im lặng khi tôi đã bật đèn xanh.

Nhưng anh vẫn vậy, vẫn giữ thái độ im lặng. Anh hút một điếu thuốc lá rồi nói với tôi, thật nhẹ nhàng như tính cách của anh vẫn vậy: anh nói với em rồi mà, anh không muốn yêu ai cả, chỉ muốn làm việc thôi….

Từng ngày trôi qua, tôi hạnh phúc khi anh chủ động nhắn tin, chủ động hỏi han hay mỗi khi được anh khen trong công việc. Thế nhưng, chúng tôi vẫn chưa phải người yêu của nhau, vì chưa ai ngỏ lời cả.

Rồi dự án kết thúc, công việc thời vụ của tôi cũng chấm dứt. Bên anh, tôi yêu những nụ hôn bất ngờ mà nhẹ nhàng từ anh nhưng tại sao những tin nhắn cũng dần ít đi, rồi những lần gặp gỡ là không tưởng. Anh lạnh lùng thế sao lại thân mật với tôi, cho tôi hi vọng? Tôi mệt mỏi và nhắn cho anh một cái tin thông báo về quyết định buông tay.

Tôi nói với anh: Em vẫn yêu anh chứ không chờ anh yêu em nhưng có lẽ em đã sai, chào anh. Tưởng như thế sẽ làm anh hốt hoảng đi tìm tôi, nhưng không, anh vẫn im lặng, không trả lời tin nhắn cũng không liên lạc với tôi.

Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi sợ lắm vì tôi đã quá yêu anh mất rồi?.....

 

Theo Vietnamnet

 

.