Chó mèo em nuôi phải mười mấy con, mỗi con em đặt tên theo một cầu thủ bóng đá.

 

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa


Tôi 33 tuổi, em kém 10 tuổi. Tôi quen em từ năm em mới 19 tuổi. Em rất xinh đẹp, tôi cũng vì vậy mà si mê điên cuồng, quyết tâm theo đuổi em bằng được. Gia đình tôi làm kinh doanh, tự tin mình là người giàu có có tiếng ở thành phố nơi tôi đang sống, cũng khá đẹp trai và những mối quan hệ làm ăn rất rộng. Gặp em lần đầu tôi cảm thấy em như sinh ra dành cho mình, chưa bao giờ tôi chủ động làm quen hay cho đối phương biết mình có ý với họ, nhưng với em thì lại khác. Tôi luôn nghĩ về em trong mọi hoàn cảnh, về tương lai nếu chúng tôi cưới nhau sẽ có những đứa con. Tôi quyết tâm tỏ tình với em sau một năm theo đuổi.

Tôi tự tin lắm, nghĩ em sẽ gật đầu vì bản thân chẳng thiếu thứ gì về chuẩn đàn ông mà phụ nữ vẫn thường thích. Thật bất ngờ là em từ chối, bảo chưa muốn lập gia đình, em nói còn trẻ và muốn học, muốn chơi, tuổi của em chưa đến lúc lập gia đình. Em nói yêu tôi nhưng nếu tôi chờ em được thì chờ. Tôi hỏi phải chờ em bao lâu, em tưng tửng bảo không biết, cứ chờ thôi. Tôi khá sốc với câu trả lời của em nhưng cũng ậm ừ chấp nhận.

Rồi nhờ sự tư vấn, trợ giúp của mẹ mà tôi có một đám cưới với em năm tôi 31 tuổi. Tôi muốn sinh con nhưng em tuyệt nhiên không chịu, mỗi lần đề cập đến là em giãy nảy lên, ôm gối qua phòng khác ngủ. Tôi đâm ra cáu gắt, nghĩ ngay đến mẹ, em rất nể và thương mẹ nên chắc chắn thêm lời nói của mẹ vào sẽ khiến em suy nghĩ vì trách nhiệm và hạnh phúc của nhiều người trong gia đình.

Khi tôi hí hửng qua bên nhà mẹ để báo cáo việc em không chịu sinh con, mẹ im lặng không nói gì. Mẹ nói với tôi em còn trẻ, để em học xong rồi sinh con cũng không muộn. Tôi không ngờ mẹ hùa theo em mà bỏ rơi tôi. Tôi nghĩ ngay đến việc ngày trước, thì ra mẹ đã đến gặp em để nói về việc lấy tôi rồi sẽ đợi khi nào em học xong mới phải sinh con. Em lại còn đặc biệt đam mê bóng đá, một câu lạc bộ của Anh. Cứ đến giờ có đá bóng là em ngồi chăm chú coi rồi la hét inh ỏi, đôi khi muốn vui vẻ cùng vợ, khều khều em nhưng tôi đều nhận được cái nhìn sắc hơn dao. Đội bóng của em mà thắng em đấm tôi thùm thụp rồi nói như một con chim sáo, nói không biết chán, nhiều khi nằm cạnh em tôi đang say giấc em bật dậy và la hét tôi tưởng có chuyện gì, thì ra đội bóng đó ghi bàn.

Chủ nhật vừa rồi, có trận chung kết vào buổi tối, em coi suốt đêm, bắt tôi phải coi cùng, tôi coi mà chẳng có cảm giác gì vì có thích đá bóng đâu. Tôi ngủ quên và nửa đêm nghe thấy tiếng khóc thút thít, giật mình tỉnh dậy, tưởng vợ bị làm sao nên lo lắng hỏi em có bị gì không. Em chỉ ngay vào cái ti vi vừa nói vừa khóc nức nở "Đội của em thua rồi. Tội nghiệp các cầu thủ quá. Tội nghiệp ông huấn luyện viên quá anh ơi". Em không khóc vì thương tôi, bỏ đói tôi mấy đêm liền, em lại khóc vì những điều dở hơi đó làm tôi chán. Mỗi lần đội bóng em mà thua trông em chẳng khác gì một con gà rù.

Ngoài xem bóng đá, em tối ngày truy cập mạng ngắm nghía cầu thủ rồi lại ôm mấy con mèo, con chó em quý hơn vàng. Chó mèo em nuôi phải mười mấy con, mỗi con em đặt tên theo một cầu thủ bóng đá. Hài hước vô cùng. Ngoài những thứ đó ra em là một người vợ tốt và chung thủy. Giờ này tôi đã 33 tuổi, em cũng 23, đã ra trường và đang làm cho chính nhà tôi, nhưng vẫn không chịu sinh con. Tôi phải làm sao? Thật sự bản thân ức chế vô cùng, chỉ vì lý do này mà một số người nói tôi nên bỏ em nhưng tôi lại rất yêu em. Chuyện này không đáng để chúng tôi phải chia tay. Mong mọi người cho lời khuyên. Chân thành cảm ơn.

 

Theo VnExpress

.