Tôi sợ một ngày nào đó bị trượt chân, không kiểm soát được bản thân. Tôi sợ chồng tôi và vợ anh ấy biết chuyện. Chúng tôi có giữ được gia đình như bây giờ không?
 
 
Tôi năm nay 37 tuổi, có gia đình và 2 con. Tôi xuất thân từ một vùng quê. Nhà nghèo, tôi phải bỏ dở việc học giữa chừng để phụ giúp gia đình. Ba mẹ tôi lúc đó còn khó khăn nên tôi nghỉ học mà không đắn đo suy nghĩ gì cả.
 
Năm 18 tuổi, tôi vào TP HCM lập nghiệp. Là lao động phổ thông, công việc của tôi không kiếm ra tiền nhưng so với ở quê thì tốt hơn rất nhiều. Tôi cứ mải lo làm ăn cho đến hôm tôi gặp một người, đó là chồng tôi bây giờ. Lúc đó, tôi 19 tuổi, không có nhiều bạn bè nên mối tình đầu cũng là mối tình cuối của tôi cho đến khi kết hôn.
 
Anh cũng là người từ quê vào thành phố, cuộc sống chẳng hơn tôi chút nào. Chúng tôi yêu nhau nhưng chỉ quanh quẩn trong con hẻm nhỏ nơi ở trọ chứ chẳng đi đâu xa. Chúng tôi không có điều kiện để đi chơi xa hay đi đến những chỗ đẹp và sang trọng như những đôi yêu nhau khác. Cứ thế, rồi chúng tôi đi đến hôn nhân. Cuộc sống sau đó lại là một bước ngoặt của đời tôi.
 
Trước tôi đã khổ, giờ còn khổ hơn. Vì gia đình, tôi phải cố gắng nhịn nhục, bỏ qua mọi thứ, bất kể chuyện gì. Sợ ba mẹ ở quê buồn nên tôi âm thầm nuốt tất cả những gì hàng ngày tôi gặp phải và gánh chịu trong gia đình nhà chồng cũng như ngoài xã hội. Tôi không muốn hơn thua với mọi người.
 
Cuộc sống của tôi không được may mắn, suôn sẻ như những người phụ nữ khác nhưng phải cố gắng vì con đường đang đi là con đường do tôi chọn nên không oán trách một ai cả. Cũng chỉ vì cái nghèo mà ra. Chỉ vì nghèo mà tôi phải cố gắng phấn đấu cho cuộc sống và gia đình của mình để tồn tại ở mảnh đất thành phố này. Được cái, hai con của tôi ăn học chăm chỉ, ngoan và lễ phép.
 
Một hôm, tôi vô tình tham gia một trang mạng xã hội, gặp một người. Anh ấy nói năng rất lịch sự và khiêm tốn. Chúng tôi cứ thế trò chuyện và quen nhau đến nay cũng đã hơn một năm. Tình yêu dù đến muộn nhưng rất lãng mạn.
 
Chúng tôi đã hứa với nhau là cả hai đều phải hiểu và tôn trọng nhau, vì cả hai đều đã có gia đình. Chúng tôi chủ yếu chỉ nói chuyện qua mạng và nhắn tin thôi chứ ít khi gặp nhau. Chúng tôi yêu nhau, không lợi dụng nhau bất cứ một việc gì, từ vật chất cho đến mọi thứ. Lúc đầu, tôi nghĩ đơn giản là có bạn để chia sẻ và tâm sự trong cuộc sống thôi. Dần dần tôi đã hiểu ra không thể nói là chia sẻ như một người bạn, bởi tôi đã yêu. Yêu anh rất nhiều. Tình yêu tôi dành cho anh mỗi ngày một lớn hơn.
 
Tôi đang rất sợ, sợ một ngày nào đó tôi bị trượt chân, không kiểm soát được bản thân mình. Tôi sợ chồng tôi biết chuyện, sợ vợ anh ấy biết chuyện. Lúc đó, chắc chắn chúng tôi sẽ rất xấu hổ và không biết có giữ được gia đình như bây giờ không.
 
Nói thật từ nhỏ đến giờ, tôi thật sự chưa được một ai yêu thương và đối xử như cách anh ấy dành cho tôi. Tôi rất yêu anh ấy nhưng tôi biết mình không thể vượt qua cái gọi là ngoại tình tư tưởng này nên muốn dừng lại. Tôi muốn cả hai cùng giữ lại những kỷ niệm đẹp và giữ mãi tình yêu đẹp trong tim cho đến khi nào có thể. Tôi muốn thoát ra mà sao cứ nhớ hình ảnh của anh ấy trong lòng, tôi thấy thật khó chịu. Hãy cho tôi lời khuyên.
 
Theo VnExpress
 
.