Lần đầu tiên ra Huế, thời gian lưu lại không được nhiều nên trước khi đi tôi hỏi thăm bạn bè, để chọn điểm nên đến trước, còn sẽ trở lại sau. Mọi ý kiến hầu như chỉ xoay quanh hoành thành, lăng tẩm, đền chùa... nhưng cuối cùng, nơi để lại ấn tượng thú vị nhất với tôi lại là đầm Chuồn.

 


Khách du lịch không thích cá, cũng có thể thưởng thức bánh khoái tôm còn để nguyên vỏ, cũng cảm nhận được cái vị tươi ngọt của đặc sản đầm Chuồn.

Sau khi đã chán chê với hải sản, chúng tôi thử ăn mấy cái bánh khoái chỉ có bột, một ít giá và hành, ấy vậy mà ngon đáo để. Ba đứa con gái, ăn không hết số lượng tôm cá đã mua nên nhờ người ta gói ghém cẩn thận mang về nhà chế biến thêm nhiều món ăn khác như nấu canh chua với măng, cà chua, thơm...

Ba cô gái no căng bụng sau khi thanh toán hết 30 cái bánh. Đến hồi tính tiền, tổng cộng chỉ có 15.000 đồng gồm công đổ bánh, tiền bột, tiền nước mắm. Cả ba đứa ngạc nhiên, tưởng nghe lầm, hỏi lại thì đúng là họ chỉ lấy 500 đồng một cái bánh.

Không biết xưa nay có ai vừa ăn sáng vừa ngắm mặt trời mọc như chúng tôi hôm ấy không?! Vừa ngồi xem đổ bánh, vừa trò chuyện râm ran, tay bốc bánh, gỡ cá ăn liên hồi, vừa nhìn ngắm bầu trời phía đông đỏ ửng, chuyển dần sang màu cam sẫm rồi nhạt dần thành màu vàng theo vị trí mặt trời lên cao dần.

Sau khi đã chén no nê, chúng tôi trở về, vừa bước ra khỏi đầm Chuồn là gặp ngay cái chợ quê nhóm họp bán đủ thứ, trong đó, cá kình được bày bán rất nhiều. 7 giờ sáng, chúng tôi quay trở về trên con đường làng lúc nãy, không khí xung quanh đã náo động hơn một chút, các chợ quê ven đường đã tấp nập kẻ mua người bán, nông dân cùng lũ trâu bò ra đồng. Một ngày mới đã bắt đầu.
 

Theo TBKTSG

.