Người bạn có đuôi
Cập nhật lúc 16:18, Thứ tư, 08/01/2014 (GMT+7)
Chuyện về một người bạn có đuôi đầy nghĩa tình, chuyện về người tí hon giàu nghị lực, chuyện về các ông thầy có biệt tài thổi bay cả tử thần, chuyện về người có thói quen ăn than hồng và rửa mặt bằng lửa… Tất cả sẽ có trong loạt ký sự này. (Phú Thọ, Tân Sơn, con chó)
Chuyện về một người bạn có đuôi đầy nghĩa tình, chuyện về người tí hon giàu nghị lực, chuyện về các ông thầy có biệt tài thổi bay cả tử thần, chuyện về người có thói quen ăn than hồng và rửa mặt bằng lửa… Tất cả sẽ có trong loạt ký sự này.
Rùng mình vì biểu hiện lạ, bà liền hối con dâu: “Hỏng rồi, thằng Khoang về mà không thấy thằng Liêm đâu. Mẹ cu nhảo đi hỏi thăm xem có ai đánh chài cùng nó không”. Mọi hôm ông Hoàn ở nhà bên hay đi cùng Liêm nhưng buổi đó bỗng dở chứng đi lẻ ở một khe hủm khác. Cuống quýt và nháo nhào, mọi người cứ theo đuôi con Khoang. Họ vớt lên từ sông Bứa một cái xác còn lủng lẳng túi cá nhảy loi choi bên trong. “Giá hôm ấy thằng Liêm mặc quần áo dài đi chài khi ngã có lẽ con Khoang sẽ cắn vào đó mà lôi lên bờ được”, ông Giao ngậm ngùi bảo.
Sau khi dân bản đem Liêm đi chôn, hôm nào con Khoang cũng ra bờ sông, chỗ hòn đá mà nó hay ngồi đợi chủ quăng chài dưới suối rồi dứ dứ: “Khoang ơi, cá đây này”. Lắm bận con chó ngồi bỏ cả ăn khiến cho bà Sơn phải ra dỗ dành: “Bố nó chết rồi, không còn đâu mà chờ, về đi Khoang”. Con vật lủi thủi về, cái đuôi cùm cụp, buồn bã không còn ngoăn ngoắt. Hôm con dâu đi gặt giúp nhà ngoại, Khoang chạy theo một đoạn khiến bà Sơn đinh ninh đi theo nhưng khi con dâu về cả chục ngày vẫn không thấy chó đâu, tưởng đã mất tích hẳn.
Ngày mồng một, thắp nén hương lên bàn thờ cho con trai, bà Sơn chợt nghĩ hay là con chó ra mộ Liêm? Miệng lầm rầm khấn: “Khoang vắng nhà chục hôm rồi, nó có ra chỗ mày không hả con?”, bà hối chồng lầy lật chạy tới đồi suối Hổ, nơi đặt mộ con cách nhà vài cây số. Khoang vẫn nằm phủ phục ở gần đó. Ông Giao kêu lên: “Ô, thằng Khoang vẫn còn à?”. Nhận ra ông, con chó ngước mặt rồi đứng dậy một cách khó khăn.
Sau cả chục ngày không ăn, không uống, trông nó còm cõi như một chiếc bao tải rách, chân run run, bước xiên, bước vẹo. Đi một đoạn Khoang lại ngoái đầu nhìn về phía mộ, ngẩn ngơ như không muốn rời. Thương con vật quá, ông Giao chực dìu về nhưng nó nhất định không cho. Chỉ đến khi gọi điện cho con dâu, con Khoang mới đồng ý cho người ta xốc về. Đó là lần đầu tiên Khoang được bế trên tay.
Gần đây, Khoang đã già lắm rồi! Tai nó điếc không nghe thấy gì nữa, mắt nó mờ không thấy cả bát cơm, người gầy còm, ốm yếu và kết thúc cuộc đời hơn hai mươi năm của mình. Ông Giao đón một con chó vàng về nuôi thay thế. Con Vàng cũng biết dậy sớm, cũng biết đưa bọn trẻ con đi học đến khi chúng qua bên kia sông mới chịu về.
Theo NNVN
.