Không lâu sau mẹ tôi đi bước nữa và bố tôi cũng vậy, mỗi người đều có gia đình riêng nên sự quan tâm dành cho hai đứa con riêng chúng tôi cứ nhạt dần.
Tôi là Triệu Thị N., người H’Mông, sinh trưởng trong một gia đình nghèo ở Tuyên Quang, nghèo đến mức cái giếng nước ăn cũng không có chứ chưa nói đến điện thắp sáng. Vì không có nước nên mỗi ngày tôi phải đi gánh chín gánh nước từ nhà bác về cho cả gia đình dùng. Đường xa, chân mỏi, khó nhọc nhưng điều làm tôi buồn nhất không phải gì gia cảnh quá nghèo mà bởi gia đình không hạnh phúc. Bố thì nghiện rượu, suốt ngày lại bài bạc, đánh đập mẹ. Cú sốc đầu tiên đến với tôi là không thể chịu đựng được những trận đòn của bố, mẹ đã bỏ chúng tôi ra đi khi tôi vừa vào lớp một và em trai tôi đang học mẫu giáo.
|
Không lâu sau mẹ tôi đi bước nữa và bố tôi cũng vậy, mỗi người đều có gia đình riêng nên sự quan tâm dành cho hai đứa con riêng chúng tôi cứ nhạt dần. Mẹ tôi thương con nhưng quá nghèo khó nên không thể cưu mang hai chị em tôi được, cuối cùng chúng tôi lại về sống với bố. Hai chị em tôi vô cùng khổ sở, ăn đói, mặc rét vì bố tôi chỉ dành tình cảm cho đứa con chung với dì, thường xuyên đánh đập tôi, còn dì tôi thường chì chiết chúng tôi là "mẹ mày bỏ chồng theo trai, rồi mày cũng giống mẹ mày thôi", khiến tôi rất uất ức và con bé quê mùa 14 tuổi như tôi mong sớm được thoát khỏi gia đình.
Một ngày đông, sau khi hứng một trận đòn roi của bố cùng những lời ngoa ngoắt của mẹ kế, tôi bỏ nhà ra đi, nghĩ phận mình không khác gì "cô bé bán diêm" mà tôi đã được học. Lúc này, tôi đã học đến lớp 9 và chín năm học tôi đều học khá. Tôi xuống Hà Nội tìm việc làm, rồi như sự đưa đẩy của số phận, từ đứa chẳng biết gì đến internet, tôi nghiện game lúc nào không hay! Cứ hết giờ làm là tôi lại lao vào quán nét chơi thâu đêm suốt sáng, rồi quen một bạn gái tên K cũng có hoàn cảnh gia đình như tôi.
Cũng qua mạng, tôi quen một người bạn trai rồi yêu và chuyển đến sống cùng anh ấy, nhưng do tôi chưa đủ tuổi đăng ký kết hôn. Tôi đã có những tháng ngày hạnh phúc ngắn ngủi nhưng chỉ ba tháng sau thì chúng tôi chia tay vì "chồng" tôi nói: "Anh chưa hề yêu em, anh lấy em vì anh cảm thấy thích, thế thôi!", và đưa tôi trở về nhà bố và dì tôi để "trả". Chán đời, tôi đã uống thuốc ngủ tự tử nhưng chưa thể chết được! Nghĩ thương mẹ, thương em và không muốn làng xóm biết chuyện nên tôi lại bỏ nhà ra đi.
Tôi gặp lại K, và hai đứa lang thang chán rồi lại ở lỳ quán nét chơi cho đến khi không còn tiền trả, K gọi cho một người chị mà K quen qua mạng đến "cứu nét" cho chúng tôi.
Chị ấy tên là P đi cùng một người đàn ông tên M đến trả tiền nét và đưa chúng tôi đi ăn cơm, sau đó đưa chúng tôi đi gặp bà D (sau này tôi biết bà ta là chủ chứa). Đêm hôm đó, M nói dối chúng tôi là "Lên Lào Cai bán quần áo cho chị gái chị, dạo này gần tết nên hàng bán chạy, cần tìm người bán hàng", nên cả tôi và K đều đồng ý, nhưng không ngờ bị sa chân vào cạm bẫy từ đó. M đưa tôi và K vượt biên sang Trung Quốc ngay trong đêm.
Những ngày ở Trung Quốc tôi thường xuyên bị tiếp khách, rồi đánh đập, hành hạ vì không biết chiều khách và có ý định bỏ trốn. Chủ chứa cho chúng tôi ăn cơm nấu như cháo, thịt để hàng tháng trong tủ cứng như đá được cho vào nấu chung với rau và đồ thập cẩm khác nên tôi bị đau bụng liên tục, phải mua bimbim về ăn với cơm nên người gầy đét. Chúng tôi bị giam cầm như con thú, không được tự do, ngay cả khi "đến tháng" của con gái, họ bắt tôi nhét cục bông to vào chỗ kín để tiếp khách...
Thậm chí, có những hôm tôi bị sốt mà vẫn phải tiếp khách và còn bị một khách hung dữ lấy roi điện đánh tóe máu và móc hết tiền mà khách cho riêng tôi giấu được trước đó vì không biết cách chiều. Khi trả tôi về nhà chủ, hắn còn la mắng tôi đi khách chậm khiến chủ chửi mắng. Uất ức, tôi ngồi khóc thì bị chủ lôi ra đánh tiếp. Trung bình, mỗi ngày, tôi phải tiếp 15 khách, không kể sớm trưa. Người tôi gặp trẻ nhất là thằng bé mới 14 tuổi chưa biết quan hệ, chỉ đến vì tò mò, nhưng cũng có cả ông già bằng tuổi ông nội tôi, chống gậy mà đi nhưng vẫn ham của lạ!…
Hãi hùng nhất đối với tôi là khi bị chủ bắt chứng kiến cảnh một chị định trốn về Việt Nam bị đánh, bị chém chết bằng một con dao dài một mét. Rồi một hôm trời mùa đông, ông chủ bắt về một chị cũng chạy trốn không chịu tiếp khách, bị lột hết quần áo, quỳ hai chân xuống còn hai tay bị treo lên cửa sổ. Mấy người đàn ông to khỏe lấy roi điện quật liên tục khắp người mặc cho chị ấy oằn oại kêu khóc… để dằn mặt tất cả những ai có ý định bỏ trốn. Thế nên, cho đến tận bây giờ, dù đã về Việt Nam, tôi vẫn mơ thấy mình bị tra tấn…
Do tiếp khách nhiều nên tôi mắc phải một căn bệnh rất khó chữa, sức khỏe sa sút trầm trọng. Tôi nghĩ phải nhân cơ hội này trốn về nước mới mong sống tiếp, nên nói dối bà chủ là có mấy người bạn muốn sang làm gái, nếu bà giúp được thì thật tốt, và xin bà ta cho về Việt Nam chữa bệnh, rồi đưa bạn sang luôn. Thấy tôi héo hon không tiếp khách được, và tưởng tôi nói là thật nên bà ta đồng ý cho tôi tự bắt xe về Lào Cai. Sau đó, tôi về Tuyên Quang, đi tìm K bàn chuyện tìm M và D để tố cáo.
Lo cho tính mạng của chúng tôi, các chú Công an đưa chúng tôi vào Trung tâm bảo trợ xã hội tỉnh Tuyên Quang, rồi giới thiệu đến Ngôi nhà Bình yên. Tại đây, tôi đã được tư vấn, hỗ trợ tâm lý, chăm sóc sức khỏe và chữa bệnh nên sức khỏe cũng dần hồi phục. Tôi cũng được học nghề trang điểm và hy vọng mình sẽ thành một thợ trang điểm lành nghề. Đặc biệt, ở đây tôi có thêm những người bạn -những người cùng cảnh ngộ, từng bị buôn bán và trốn thoát được về, nên hiểu và thông cảm, chia sẻ với nhau.
Tôi đã sống những ngày tủi nhục trên suốt gần bốn năm! Năm nay tôi đã 21 tuổi.
(còn nữa)
Phương Thảo (PL&XH)