Chỉ vì ghen tuông, cả hai cuộc hôn nhân của cô đều kết thúc. Thậm chí cô còn gây nên bi kịch khi tạt axit chồng cũ.
 
Khi Chỉnh đưa cô người yêu về ra mắt thì gặp ngay sự phản đối của người thân trong gia đình. Về hình thức, Hiệp - tên người yêu của Chỉnh - cũng khá trắng trẻo, xinh xắn. 
 
Tuy nhiên, mới qua tiếp xúc, mọi người trong gia đình nhận thấy cô ta quá sắc sảo, ghê gớm và từng trải hơn nhiều so với Chỉnh.
 
Nghe nói từ nhỏ Hiệp đã bỏ quê Thanh Hóa lang bạt vào Nam làm ăn rồi về Bắc Giang làm nghề mát xa, tẩm quất. Sợ rằng “vô phúc cưới phải dâu dữ” nên mẹ và người thân trong nhà Chỉnh ra sức can ngăn anh. 
 
Thế nhưng Chỉnh vẫn kiên quyết đòi cưới Hiệp về làm vợ. Căng thẳng đến mức, gia đình giấu biệt cuốn sổ hộ khẩu nhưng Chỉnh cũng tìm được rồi lén đưa Hiệp ra chính quyền xã đăng ký kết hôn. Đến nước này thì gia đình Chỉnh đành phải làm theo ý anh và rồi hôn lễ được tổ chức.
 
Thế nhưng khi gia đình Chỉnh từ Bắc Giang vào Thanh Hóa gặp gia đình Hiệp thưa chuyện thì bất ngờ phát hiện Hiệp có con riêng khoảng 6 tuổi, sống với ông bà ngoại. 
 
Trước đó, Chỉnh có được Hiệp đưa về Thanh Hóa ra mắt gia đình nhưng hai người chỉ lưu lại nhà Hiệp có một đêm rồi sáng sớm hôm sau cô đã vội vã giục Chỉnh quay về Bắc Giang. Thời gian quá ngắn nên Chỉnh không phát hiện được chuyện người yêu từng “qua một lần đò”. Biết sự thật thì chuyện đã rồi. Vả lại, Chỉnh rất yêu Hiệp nên anh đứng ra bảo vệ cô.
 
Chuyện là, mấy năm trước, từ Thanh Hóa, Hiệp vào Bình Dương làm công nhân da giầy. Mới vào làm ở đây được vài tháng, Hiệp nảy sinh tình cảm với một thanh niên trẻ, người Bến Tre, công nhân cùng khu công nghiệp.
 
 Mới 18 tuổi, Hiệp đã bước lên xe hoa về nhà chồng. Khi sinh con, Hiệp về Bến Tre quê chồng. Hết thời gian nghỉ sinh con, hai vợ chồng quay trở lại Bình Dương thuê nhà trọ đi làm. Thời gian đầu, hai vợ chồng sống với nhau khá hạnh phúc.
 
Chồng Hiệp là một người hiền lành, khá điển trai, không la cà nhậu nhẹt như những chàng trai miền Nam khác. Lúc nhỏ ở nhà, Hiệp cũng là cô gái hiền lành, không hiểu sao từ khi lấy chồng và đặc biệt sau khi sinh con, cô ta phát bệnh ghen tuông vô cớ. 
 
Chỉ cần nhìn thấy chồng đứng nói chuyện với một người phụ nữ nào đấy là cô ta ghen tuông. Thậm chí, chồng đi làm tăng ca về muộn, Hiệp nghĩ ngay anh ta đi với bồ bịch.
 
Một lần, chồng Hiệp đi làm về khuya chẳng may bị tai nạn ngã xe máy. “Tương kế, tựu kế”, sáng hôm sau, Hiệp mang theo tờ bìa đăng ký tạm trú do công an phường cấp lên công ty, nơi chồng làm việc tìm cô gái mà lâu nay cô ta nghi là bồ của chồng, vào “vai” người cùng thuê trọ với chồng, nhờ cô ấy xin công ty nghỉ làm mấy ngày; đồng thời thông báo chồng bị tai nạn nhưng không có người chăm sóc để “thử” tình cảm của hai người.
 
Vốn chỉ là công nhân làm cùng phân xưởng nên khi được Hiệp báo tin, cô bạn chồng Hiệp vội theo về ngay khu nhà trọ. Về đến nơi, Hiệp kéo màn gọi chồng: “Anh ơi, dậy đi, có người đến thăm”. Chồng Hiệp giận tím mặt khi thấy cô gái cùng phân xưởng mới sáng sớm đã chạy đến thăm anh, còn Hiệp thì hỉ hả trước trò tinh quái.
 
Từ hôm ấy, Hiệp liên tục tra hỏi, chửi mắng rồi rình rập anh chồng về mối quan hệ này. Không thể chịu đựng được bệnh ghen tuông vô lối của vợ, người chồng viết đơn rồi hai người đưa nhau ra tòa ly hôn. 
 
Ôm đứa con gái nhỏ, Hiệp mang về quê gửi bố mẹ nuôi giúp rồi tìm ra Bắc Giang xin vào làm nhân viên trong một quán mát sa, tẩm quất. Trắng trẻo, xinh xắn, “gái một con trông mòn con mắt” nên Hiệp lọt vào mắt Chỉnh.
 
Về làm dâu trong hoàn cảnh bị mọi người trong gia đình phản đối, ghét bỏ nên sau khi cưới, Hiệp bàn với Chỉnh tìm vào miền Nam sinh sống. Tuy nhiên, chỉ sau dăm bảy tháng, hai người không trụ nổi, cộng với việc Hiệp đang mang thai nên đành phải tìm đường quay về Bắc Giang. 
 
Không thể bám vào mấy sào ruộng khoán của gia đình, Chỉnh xin vào làm phụ xe buýt của Công ty vận tải Tân Đạt. Từ khi làm phụ xe buýt chạy tuyến Mỹ Đình - Thái Nguyên, Chỉnh thường xuyên vắng nhà. Cũng từ đây, “bệnh” ghen tuông trong Hiệp lại tái phát và ngày càng trầm trọng hơn.
 
Chuyện chồng mặc chiếc áo phông đỏ có ghi chữ “I love you”, Hiệp cũng nghi kỵ. Nghi chồng quan hệ “ngoài luồng”, Hiệp thường căn vặn, tra khảo Chỉnh mỗi khi anh về nhà khiến cho mối quan hệ vợ chồng khá căng thẳng. 
 
Thậm chí không ít lần, Hiệp còn tìm đến tận công ty, nơi Chỉnh làm việc lớn tiếng chửi bới, lăng mạ khiến anh mất mặt với đồng nghiệp. Mặc cho Chỉnh phân trần, giải bày và người thân khuyên giải nhưng Hiệp không nghe, một mực cho rằng chồng phản bội, cặp bồ bên ngoài.
 
Ghen tuông, bực tức với người chồng mà Hiệp nghi là ngoại tình, khi đứa con trai mới được một tuổi, cô ta một mực bỏ con lại đi xuất khẩu lao động ở Malaysia, mặc cho Chỉnh phản đối. Hiệp muốn giáng cho Chỉnh một đòn để anh chừa thói có vợ rồi mà còn “trăng hoa”. Thế nhưng khi sang Malaysia, chính Hiệp lại khổ sở vì cái bệnh ghen tuông.
 
Chỉ được 7 tháng sang Malaysia lao động, Hiệp đột ngột quay trở về. Theo Hiệp, cô ta phát hiện chồng léng phéng nên phải về sớm không… mất chồng. Không chỉ chửi, Hiệp còn giở thói côn đồ với chồng. 
 
Ai đời, chồng làm phụ xe buýt mà vợ cứ lẵng nhẵng bám theo chửi bới. Chỉnh đi Thái Nguyên, Hiệp cũng đi theo. Khi Chỉnh về Mỹ Đình, Hiệp đợi sẵn ở cửa xe. Không ít lần Hiệp tìm đến Công ty vận tải Tân Đạt gây rối, chửi bới khiến cho Chỉnh phải xin nghỉ việc để đưa cô ta về Bắc Giang giải quyết.
 
Nhận thấy “bệnh” của vợ là vô phương, cứu chữa, Chỉnh và cô ta ký đơn ra tòa xin ly hôn. Trong khi hai người sống ly thân thì Hiệp càng ghen tuông một cách cuồng điên. Không chỉ dừng lại ở chửi bới, Hiệp còn sẵn sàng tung “chưởng”. Có lần xe của Chỉnh vừa về đến Mỹ Đình, nhìn thấy Hiệp tay cầm thanh sắt anh vội bỏ chạy nên thoát nạn. Ở nhà, có lần Hiệp đã vác dao chém Chỉnh.
 
Một lần khác, xe chạy về Thái Nguyên, mấy anh em vừa đóng cửa xe để nghỉ trưa thì Chỉnh nhìn thấy Hiệp đứng ở đầu xe. Anh vội bước xuống, chưa kịp hỏi vợ câu nào thì cô ta xông tới vung dao chém ngay vào tay. 
 
Vội chạy lên xe, Chỉnh đóng sập ngay cửa lại. Hiệp lao theo, mở nắp bịch axít định hắt theo chồng nhưng không kịp. Bịch axít rơi xuống đất gây cháy sém chiếc mũ bảo hiểm của cô ta cũng vừa bị rơi.
 
Sau lần đó, Hiệp tuyên bố sẽ dùng mìn cho nổ tung, chết cả nhà chồng. Gia đình Chỉnh sống trong căng thẳng bởi biết tính cô con dâu cực kỳ dữ dằn. Một sáng, gia đình phát hiện Hiệp đi đâu về mang theo một bịch nilon giấu trong phòng ngủ. 
 
Lợi dụng lúc cô ta đi ra ngoài, Chỉnh được gia đình mách nên kiểm tra thì hốt hoảng phát hiện đó là một hộp a-xít cùng với 2 con dao bầu. Đến nước này thì Chỉnh phải báo Công an xã đến lập biên bản và bắt Hiệp viết cam kết không tái phạm. Lo sợ “dâu dữ”, gia đình Chỉnh điện cho bố mẹ Hiệp thông báo mọi việc rồi thuê ô tô đưa cô về quê.
 
Tuy nhiên, cô ta không về Thanh Hóa mà vào Phú Mỹ, Mỹ Đình, Từ Liêm, thuê nhà ở trọ tiếp tục rình rập chồng. Không chỉ đeo bám, Hiệp còn nhắn tin cho Chỉnh đe dọa sẽ tạt axít làm cho mặt mũi anh xấu xí, không thể yêu ai được nữa. Chỉnh sợ Hiệp gây chuyện sẽ khiến cả nhà sống không yên nên hàng ngày đi làm về, anh đến nhà bố nuôi ở phố Tạ Quang Bửu ở tạm.
 
Tối hôm ấy sau khi xong việc, Chỉnh ra điểm đỗ xe buýt đối diện với số nhà 126 Xuân Thủy, Cầu Giấy, đứng chờ xe buýt để về nhà bố nuôi thì bất ngờ có một phụ nữ mang theo xô đựng axít lao tới hắt thẳng vào người anh.
 
Hai người khách cùng đứng đợi xe cạnh Chỉnh là chị Nguyễn Thị Hoa và anh Vũ Văn Tuấn cũng bị vạ lây. Sau khi gây án, người phụ nữ lên chiếc xe máy đứng chờ gần đó tẩu thoát. Ba người bị nạn sau đó được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Anh Chỉnh bị bỏng độ 2-3 nửa vùng mặt trái, loang sâu xuống cổ, ngực, lưng và hông, tổn thương 5%. Còn chị Hoa và anh Tuấn cũng bị bỏng nhiều chỗ trên cơ thể.
 
Tại hiện trường, cơ quan công an thu giữ 1 chiếc túi vải đen, 1 xô 5 lít còn mùi và dấu vết a-xít. Mặc dù bị bất ngờ nhưng Chỉnh vẫn nhận ra thủ phạm vụ án chính là Hiệp. Ngay sau đó, qua điều tra, cơ quan điều tra CAQ Cầu Giấy đã bắt giữ Trương Như Lập, sinh 1977, ở Phú Diễn, Từ Liêm, hành nghề xe ôm, người đã chở Hiệp đến địa điểm gây án. 
 
Còn Hiệp thì bỏ trốn biệt tăm. Gần một tháng sau, Hiệp bị phát hiện, bắt giữ khi giấu tung tích đến xin việc trong một quán cà phê nằm trên đường Hoàng Quốc Việt thuộc phường Cẩm Sơn, TP Cẩm Phả, Quảng Ninh.
 
(Theo An ninh Hải Phòng)