Trong lúc bấn loạn, chị dâu leo lên nhầm giường tôi. Thú tính trỗi dậy, tôi đã làm điều trái đạo lý, khiến chị mang trong mình giọt máu của tôi...
 
Tôi tên là Chu Bằng, 21 tuổi, sinh ra ở một làng quê hẻo lánh. Gia đình có hai anh em. Anh trai hơn tôi một tuổi. Với người nhà quê, kết hôn là chuyện trọng đại, nên phần lớn do cha mẹ sắp đặt. Nhờ người mai mối, cô gái có vẻ ngoài ưa nhìn tên Chu Hà tới nhà tôi ra mắt. Bố mẹ để cô ấy tự chọn, nếu thấy hợp ai trong số hai anh em tôi thì sẽ tổ chức cưới xin. Khi ấy, tôi nghĩ tuổi mình trẻ trung, trình độ học vấn lại khá khẩm, tướng mạo cũng khôi ngô ưa nhìn hơn anh trai, Chu Hà chắc chắn sẽ “nhắm” mình, ai ngờ, cô ấy lại ưng anh trai tôi.
 
Chuyện đó khiến tôi ấm ức trong lòng. Tục ngữ có câu “Vạn ác dâm vi thủ” (đại ý: trong một vạn điều ác thì dâm dục là đứng đầu), câu nói này quả ứng nghiệm vào ngày kết hôn của anh chị tôi. Hôm ấy, tôi uống say mèm nên đi ngủ từ sớm. Tới hơn 12h đêm, tôi bừng tỉnh, thấy miệng khô rát, bèn ra phòng ngoài tìm nước uống. Biết anh chị vừa trải qua những phút động phòng mặn nồng, tôi thêm buồn bã rồi lặng lẽ trở về phòng…
 
Ít phút sau, chó ngoài sân bỗng ầm sủa, khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Bỗng một người phụ nữ cuống cuồng chạy vào giường tôi, kéo vội chăn đắp lên mình. Hóa ra vì sợ chó, nên khi ra ngoài, vì bấn loạn, chị dâu vào nhầm vào phòng. Thú tính trong tôi trỗi dậy. Tôi mượn rượu để làm chuyện loạn luân với chị. Sau đó, Chu Hà phát hiện ra sự thực nghiệt ngã này, tát tôi một cú trời giáng. Tôi vội vàng xin lỗi. Chị vừa xấu hổ vừa khó xử, ôm mặt khóc rưng rức rồi lao vội về phòng mình, kể mọi chuyện với anh trai.
 
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa.
 
Tường tận mọi chuyện, anh tôi nổi trận lôi đình, ném bát vào người chị dâu, khiến chị chảy máu đầu. Chưa nguôi giận, anh lại xuống bếp lấy dao thái rau xông vào phòng định đâm tôi. May mắn thay, bố mẹ can ngăn kịp thời, tôi mới bảo toàn tính mạng.
 
Không còn mặt mũi đối diện với mọi người, tới ngày thứ ba, tôi bắt tàu tới Quảng Châu kiếm việc, rời xa gia đình. Qua tin tức của cha mẹ, tôi được biết anh trai vẫn chưa nguôi ngoai nỗi đau trong đêm tân hôn. Sau biến cố, hai vợ chồng họ không còn chung đụng giường chiếu. Anh tôi thay tính đổi nết, ghẹo nguyệt trêu hoa rồi nhăng nhít cặp bồ.
 
Ba tháng sau, tôi càng sốc hơn khi biết tin chị dâu đã có bầu. Tới tháng 10 năm ấy, chị sinh một bé trai kháu khỉnh. Sự xuất hiện của đứa trẻ khiến không khí gia đình bớt căng thẳng, duy chỉ có anh tôi vẫn rầu rầu phiền muộn. Một hôm, tôi nhận được điện thoại của ông chủ thông báo có người tới tìm. Tôi hớt hải chạy ra. Đón tôi là chiếc còng số 8 lạnh ngắt. Người đối diện bình thản cho biết, công an nghi ngờ tôi dính líu tới vụ án hiếp dâm.
 
Thì ra, sau khi đứa trẻ tròn 6 tháng tuổi, người dân trong làng xì xào bàn tán: “Con trai khác bố một trời một vực, nhưng lại có nhiều nét y tạc chú”. Nỗi uất ức bấy lâu phải kìm nén trong lòng như quả bom nổ chậm giờ được dịp phát nổ. Anh tôi lôi thằng bé tới bệnh viện giám định ADN. Kết quả thật trớ trêu, mẫu ADN của hai người không khớp. Để rửa nhục, anh tức tối tới cơ quan công an trình báo vụ việc và buộc tội tôi hãm hiếp Chu Hà.
 
Theo lệnh của cơ quan điều tra, tôi buộc phải làm xét nghiệm ADN và đứa trẻ quả thực là giọt máu của tôi. Bốn tháng sau, tôi bị tòa án địa phương xử phạt ba năm 6 tháng tù giam với tội hiếp dâm. Những ngày tháng trong tù, tôi cố giữ tâm thái bình tĩnh và nuôi quyết tâm làm lại cuộc đời sau khi mãn án. Nhưng cuộc sống đâu dễ dàng như tôi lầm tưởng. Một hôm, khi vào thăm nuôi, mẹ tôi than vãn: “Anh con giờ bê tha quá. Hôm nào cũng về muộn, thậm chí mất mặt cả ngày lẫn đêm, có lần dẫn theo phụ nữ về nhà làm điều bất nhân. Nó đối xử tệ bạc với mẹ con Chu Hà, thường xuyên thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Có lần, thằng bé gọi nó một tiếng cha, nó đánh đập tàn nhẫn, khiến đứa trẻ gẫy cả răng cửa. Sau hôm ấy, Chu Hà đòi ly hôn. Bố mẹ đành lòng chấp thuận”.
 
Ba tháng trước, anh chị tôi ly hôn. Theo quyết định của tòa án, Chu Hà được quyền nuôi con. Cô ấy đem theo Lượng Lượng rồi mất hút, không để lại chút tung tích. Nghe những chuyện ấy, tôi quặn thắt trong lòng. Chỉ vì lỗi lầm của tôi mà chị dâu phải chịu một đời tủi nhục. Từ phút ấy, tôi tự hứa với chính mình bằng mọi giá phải tìm ra mẹ con cô ấy.
 
Một ngày rỗi rãi, tôi gửi thư cho anh Tào, cán bộ công an tốt bụng trong trại giam. Đọc những dòng tâm sự của tôi, anh Tào vô cùng xúc động và hứa sẽ giúp đỡ. Ba ngày sau, anh tìm tới nhà cha mẹ Chu Hà, nhưng cô ấy không còn ở quê, đã tới Quảng Châu kiếm sống. Sau những ngày vất vả tìm kiếm, cuối cùng, anh Tào cũng liên lạc được với Chu Hà. Cô ấy một mực từ chối quay về vì không chịu nổi những lời châm chọc thâm độc của thiên hạ.
 
Dưới sự giúp đỡ của anh Tào, tôi viết một bức thư cho cô ấy: “Hà! Kết cục của ngày hôm nay khiến tôi cảm thấy có lỗi…Tôi đã phải chịu sự trừng phạt của luật pháp. Hiện giờ, tôi đang tích cực cải tạo, không lâu sau sẽ được giảm án…Tôi biết em đã chịu nhiều tủi khổ vì tôi. Có thể em sẽ không cô đơn suốt cuộc đời, có thể em sẽ tái giá. Nhưng khi ấy, con của chúng ta sẽ ra sao? Cho nó một người cha dượng, chi bằng tìm lại người cha ruột cho con. Tôi nguyện gánh mọi trách nhiệm về những chuyện đã gây ra cho em và sẽ thương yêu em suốt đời. Em và con có khỏe không?”.
 
Anh Tào chuyển thư tận tay Chu Hà, còn giấu tôi chu cấp cho hai mẹ con họ 300 NDT (gần 1 triệu đồng). Vào ngày 2/6, tôi bất ngờ khi nhận được thông báo có người tới thăm. Bước tới phòng ăn, tâm trạng tôi rối bời nhưng rồi bừng tỉnh khi nghe tiếng gọi: “Ba ơi!” của một đứa trẻ. Giữa đám đông người tới thăm nuôi, tôi nhận ra người phụ nữ và đứa con của mình. Cô ấy nở nụ cười rạng rỡ, nhưng gương mặt vẫn phảng nét đau buồn. Nhờ lòng tốt của anh Tào, ba người chúng tôi đã có phút hội ngộ đầy xúc động. Lượng Lượng được gặp cha ríu rít nói cười. Nó hồn nhiên hỏi mẹ: “Khi nào cả nhà chúng ta đi chơi sở thú hả mẹ?”. Chu Hà âu yếm nhìn con đáp: “Qua thời gian này sẽ đi con ạ!”. Nói đoạn, ba người chúng tôi nhìn nhau cười hạnh phúc.
 
Lời bàn:
 
Trong cuộc đời, ai cũng có những vấp ngã, cũng phải trải qua nhiều sóng gió. Vì vậy, bạn hãy tin rằng mình là người hạnh phúc vì đã vững vàng vượt qua khó khăn để nắm giữ hạnh phúc của riêng mình và bảo vệ được người mình yêu. Là đàn ông đều nên có trách nhiệm với những hành động đã làm. Cách xử lý của bạn rất hợp lý. Bạn biết nhận ra lỗi lầm một thời, biết gánh chịu hậu quả do mình gây ra, biết cố gắng vun đắp cho tình yêu mà mình hằng mong muốn. Chúc gia đình bạn sớm được đoàn tụ và sống thật hạnh phúc!
 
Theo Đất Việt
.