Tôi biết chẳng bao giờ có được anh, nhưng tôi vẫn yêu anh, và vẫn tưởng tượng đến một ngày cùng anh xây dựng hạnh phúc…
Tôi chẳng biết kể cho ai nghe câu chuyện của mình, cũng chẳng dám thổ lộ với người đàn ông tôi yêu, vì tôi sợ anh sẽ coi thường và xa lánh tôi. Tôi gửi gắm vào đây những tâm sự của mình, không phải để mong một sự đồng cảm, cảm thông, mà chỉ để cho lòng mình nhẹ nhõm, thanh thản hơn.
|
Tôi biết chẳng bao giờ có được anh, nhưng tôi vẫn yêu anh, và vẫn tưởng tượng đến một ngày cùng anh xây dựng hạnh phúc… |
Năm nay tôi đã ngoài 30 tuổi, tôi có chồng và một đứa con trai, nhưng cuộc sống hôn nhân của tôi không may mắn.
Năm 18 tuổi, khi vừa học xong cấp 3, tôi lấy chồng là một người cùng quê. Cưới xong, vì hoàn cảnh khó khăn, tôi phải đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài, chồng tôi ở nhà có quan hệ với một cô gái khác, khi tôi trở về nước, thấy tình cảm vợ chồng nhạt nhẽo và không thể tiếp tục được, nên tôi và chồng đã ly hôn. Tôi nuôi con, còn chồng đi lấy vợ khác.
Không có việc làm, hôn nhân thì đổ vỡ, buồn chán, tôi lại ôm con, bươn trải lên thành phố thuê nhà và tìm việc làm. Một mình nơi đất khách quê người, không người thân thích, tôi đã may mắn gặp được anh, anh cũng từ một vùng quê khác lên đây làm ăn. Có chút đồng cảm, chúng tôi nhận nhau là bạn bè và thường chia sẻ với nhau trong công việc, cuộc sống.
Anh kể, anh đã có vợ và con ở quê, còn tôi cũng kể cho anh nghe về hoàn cảnh thật của mình. Tuy mối quan hệ của chúng tôi chỉ dừng lại ở góc độ bạn bè, giúp đỡ và chia sẻ với nhau những khó khăn trong công việc, cuộc sống, nhưng từ khi có anh tôi cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa và đáng sống hơn rất nhiều.
Còn anh, tôi không biết anh nghĩ về tôi như thế nào, chỉ có điều mỗi khi tôi cần, anh lại xuất hiện bên tôi và không nề hà bất cứ điều gì để giúp đỡ tôi, làm cho tôi vui.
Tôi đã đem lòng yêu anh, tôi luôn nghĩ về anh rất nhiều mỗi khi đêm về. Tôi mơ đến một ngày tôi và anh tay trong tay, và trở thành một gia đình đầm ấm, hạnh phúc với những đứa con chung và riêng.
Những ý nghĩ về anh giúp tôi có thêm nghị lực, có thêm niềm tin để vui vẻ, và tiếp tục với công việc, cuộc sống của mình. Có điều, tôi không dám thổ lộ suy nghĩ này với anh, một phần vì tôi sợ anh sẽ coi thường tôi, anh sẽ xa lánh tôi và tình cảm giữa chúng tôi sẽ không còn tự nhiên nữa.
Một phần nữa là bởi vì anh đã có vợ, có con, vợ con anh cũng cần có anh, vả lại tôi cũng không muốn mình là kẻ tranh vợ cướp chồng. Không muốn vì tôi mà gia đình anh đổ vỡ, vợ con anh cũng rơi vào hoàn cảnh giống như tôi bây giờ.
Tôi sẽ chẳng bao giờ có được anh, nhưng vẫn yêu anh, và vẫn tưởng tượng đến một ngày sẽ cùng anh xây dựng hạnh phúc,… Có điều, tôi sẽ giữ mãi nhưng ước mơ này cho riêng mình.
Theo Báo Đất Việt