Liên tục một tuần, sáng mẹ chạy sang công ty, ngồi trước cổng khóc và la hét “Những gì nó có là do tôi ban cho. Giờ nó chống lại, tôi phải quậy cho nó sụp đổ, cho nó ăn xin, cho chồng bỏ nó".

 



Tôi thường không đọc và cũng không ủng hộ hành động mang việc gia đình kêu ca trên Internet, nhưng nếu hôm nay không viết ra, chắc tôi sẽ điên mất. Tôi 40 tuổi, chủ doanh nghiệp có tầm, tài sản cỡ trăm tỷ, giới thiệu như thế để các bạn biết tôi không phải cô bé con lên đây ca thán mẹ mình. Mỗi lần đọc bất kỳ bài viết nào về người mẹ trên mạng, tôi đều tự sỉ vả bản thân nhưng hoàn toàn bất lực.

Cha chia tay mẹ từ khi tôi chưa ra đời, mẹ mang thai tôi và mang theo chị gái tôi, một mình nuôi con khôn lớn. Đến khi cha thân tàn ma dại ông quay về và mẹ lại khổ sở nuôi cha đến ngày cha nhắm mắt, lúc đó tôi mới 14 tuổi. Sau đó là chuỗi những ngày phải trả nợ cho tiền thuốc men của cha, nuôi chị em tôi ăn học. Có món tiền đầu tiên mẹ dành dụm được đáng lý ra sẽ mua chiếc xe máy để đi lại buôn bán đỡ vất vả, nhưng mẹ dành để mua chiếc máy vi tính cho tôi. Vào thời năm 1996 chiếc máy vi tính là cả một gia tài.

Mẹ vẫn cọc cạch chiếc xe hư hỏng để đi lại, hy sinh tất cả chỉ để cho tôi được lớn lên. Chị tôi vì không thể chịu nổi mẹ nên lấy chồng và ra hẳn nước ngoài ở, ít liên lạc về nhà. Tôi yêu mẹ, yêu tất cả những gì thuộc về mẹ nên khi lấy chồng, điều kiện đầu tiên là được đón mẹ về ở. Tôi bỏ người mình yêu tha thiết để lấy người đàn ông lớn hơn rất nhiều tuổi chỉ vì anh có điều kiện để chăm sóc mẹ. Tôi rước mẹ về ở chung. May mắn của tôi là chồng nhiều tuổi nên anh có cái nhìn độ lượng, có tầm và tình yêu vô bờ bến dành cho tôi.

Tưởng như cuộc sống thiên đường đã mở ra với tôi nhưng dường như với mẹ, mọi thứ không dừng lại. Mẹ nghiện sự đau khổ. Khi trước ngày nào mẹ cũng khóc lóc vì lo sợ hạnh phúc mong manh, sợ chồng một ngày sẽ chán tôi và tôi không có gì. Chồng nghe thế ngay lập tức mở tài khoản chuyển liền cho mẹ số tiền lớn. Mẹ đau khổ vì không có cái gì chắc chắn, chồng tôi cũng chuyển hết tài sản sang đứng tên mình tôi. Chồng mở công ty, mua nhà, mua xe cho tôi, làm tất cả những gì anh có thể làm, vậy mà với mẹ việc cũng không dừng ở đó.

Trong công việc tôi nhập rất nhiều hàng, khi bóc hàng ra bán sẽ có lượng lớn thùng và những đồ bỏ đi, mẹ không cho vứt cái gì hết và cũng không bán, toàn bộ giữ lại căn nhà đang ở như một lò ve chai. Chồng chịu đựng vì miễn mẹ vui là được, anh bảo "Mẹ anh mất rồi, thôi mẹ em cũng là mẹ anh, ráng chiều mẹ”. Mỗi ngày, sau khi công việc ở công ty mệt mỏi, tôi về nhà lại nghe mẹ la hét cô giúp việc, than phiền hàng xóm.

Tôi là giám đốc, đi lại bằng xe hơi nhưng mỗi ngày mẹ lại ra chợ xin rau củ, đồ ăn của người ta về nấu. Ai cũng hỏi tôi tại sao không cản mẹ, tôi cũng trả lời miễn sao mẹ vui là được. Nói để biết tất cả những gì có thể làm tôi đều đã làm mà mẹ không thể hạnh phúc. Sau đó, chúng tôi mua căn nhà gần đó để sống cho sạch sẽ nếu không con gái tôi sẽ bệnh vì căn nhà cũ mẹ ở quá nhiều chuột, gián; mẹ nói nếu dọn bỏ hết đống đồ mẹ sẽ chết. Mẹ có 10 anh chị em, ai mẹ cũng giận vì nhiều lý do khác nhau nên mẹ không còn ai để tâm sự hết. Mẹ thật sự rất cô đơn, mỗi ngày tôi đều rủ mẹ qua nhà, mẹ con nấu ăn, chơi với cháu.

Mẹ tôi dường như thích tìm mọi lý do để đau khổ, chẳng hạn sáng do công việc quá bận rộn tôi quên hâm một nồi đồ ăn, vậy là chiều về thấy mẹ vừa ăn, vừa ói, vừa khóc. Mẹ nói tôi cố ý không hâm nồi đồ ăn nên mẹ phải ăn đồ ôi thiu đó. Sau mẹ tuyệt thực không ăn uống mấy ngày, tôi phải khổ sở năn nỉ, xoa dịu. Tết đến chồng phải về nước vì anh cũng còn người cha già bên nước ngoài. Tôi phải ở lại Việt Nam vì không dám bỏ mẹ một mình mấy ngày Tết. Tội nhất con gái tôi, cháu chưa bao giờ ăn một cái Tết đầy đủ gia đình.

Đỉnh điểm làm cho tôi quá sức chịu đựng của mình là sau Tết tôi có mời một số nhân viên về nhà cho thân mật, đang ăn bánh mứt thì mẹ sang. Ngay trước mặt nhân viên mẹ giật hết đồ ăn lại và khóc lóc nói rằng mẹ không có gì ăn và bàn thờ cha tôi không có đồ cúng. Tôi thực sự không biết phải làm gì, đứng chết lặng,  nhân viên ra về. Kế tiếp, mẹ đến công ty yêu cầu tôi đuổi một nhân viên vì lý do cậu đó thấy mẹ không chào. Tôi giải thích và chính cậu nhân viên đó cũng nói do không biết và khoanh tay xin lỗi, mẹ vẫn không hài lòng và yêu cầu tôi đuổi ngay lập tức.

Dĩ nhiên tôi không thể làm theo, tôi nói: "Không mẹ ạ. Mẹ có thể yêu cầu con làm mọi thứ, con có thể chiều mẹ mọi thứ, kể cả cuộc đời của con nhưng đây là cuộc đời người khác. Mẹ không phải vua ngày xưa mà kêu chém ai thì phải chém người đó”. Vậy là mẹ lăn ra giữa cửa công ty khóc lóc và nói tôi phải chọn một là cậu nhân viên đó, hai là mẹ. Chồng khuyên tôi bỏ đi, tôi bỏ đi thì mẹ cũng đi về. Sau đó dì qua khuyên mẹ, nói tôi đã lớn, đây là công việc và công ty, không phải chuyện trẻ con, mẹ đừng làm vậy. Nếu mẹ làm vậy lỡ ai quay phim đưa lên Internet tôi sẽ mất tiếng tăm, nhân viên coi thường.

Liên tục một tuần, sáng mẹ chạy sang công ty, ngồi trước cổng khóc và la hét “Mọi người xem đi, tôi khổ sở nuôi con lớn, giờ nó chọn thằng nhân viên, không chọn tôi", ai can ngăn mẹ nói rằng “Những gì nó có là do tôi ban cho, bây giờ nó chống lại tôi, tôi phải quậy cho nó sụp đổ, cho nó ăn xin, cho chồng bỏ nó". Tôi không làm được gì suốt một tuần rồi bỏ đi tỉnh, thời gian sau về tôi không qua thăm mẹ nữa, cảm thấy mình mệt mỏi, khổ sở. Đúng ra, tôi có chồng yêu thương, con ngoan ngoãn, sự nghiệp, có tài sản, tình yêu nhưng cả đời chưa một ngày hạnh phúc thật sự. Thì ra trong mắt mẹ tôi chỉ là một con cờ, nếu mẹ không điều khiển được thì vứt bỏ. Trái tim tôi tan nát!

Giờ mỗi ngày mẹ khóc với mấy người giúp việc rằng tôi bỏ mẹ, mẹ không có gì ăn, đói khát, không có tiền. Tôi thuê mấy người phụ mẹ thay đổi vì không ai có thể ở với mẹ quá một tuần, mỗi tháng chu cấp cho mẹ 4 triệu xài vặt, mẹ có một căn nhà cho thuê thu về mỗi tháng 5 triệu và cơm tôi vẫn nấu cho người mang qua hàng ngày. Mẹ khóc như vậy chỉ vì giờ tôi không cho mẹ sang công ty mang đồ ve chai về chất trong nhà nữa.

Mỗi ngày tôi đều nhớ mẹ, khi đi chơi, ở khách sạn, ăn nhà hàng, tôi đều ước phải chi mẹ cũng tận hưởng niềm hạnh phúc này cùng mình. Tại sao mẹ không thể có cuộc sống bình thường như người ta? Tại sao mẹ phải hành hạ bản thân và hạnh hạ tôi, người yêu thương mẹ nhất trên đời này? Tôi gọi điện mẹ không trả lời, nhờ cô kế toán già và người cháu sang nói chuyện với mẹ, mẹ nói tôi phải qua quỳ xuống xin lỗi mẹ. Các dì, cậu và mọi người xung quanh đều nói mẹ như đứa trẻ đã bị tình yêu của tôi chiều quá rồi hư, giờ mẹ muốn gì phải có nấy, không ai được quyền phải đối.

Giờ tôi không có can đảm để đối diện với mẹ, cũng không biết mình phải làm gì, chỉ muốn mỗi ngày thức dậy có cuộc sống bình yên mà không phải nơm nớp lo sợ hôm nay mẹ sẽ la gì, làm gì. Không gặp mẹ tim tôi tan nát, nhìn ai làm gì tôi cũng nhớ mẹ. Mọi người có thể cho biết tôi phải làm gì không? Hãy chia sẻ với tôi, chân thành cảm ơn.

 

Theo VnExpress
 

.