Tôi có chồng mà cũng như không. Anh chưa bao giờ là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho mẹ con tôi…
 
Chính bản chất hiền lành ấy đã dần chinh phục được trái tim tôi. Bởi lúc đó tôi nghĩ yêu anh, lấy anh làm chồng tôi sẽ có một chỗ dựa vững chắc. Anh có hiếu với cha mẹ thì sẽ biết quan tâm, lo lắng cho vợ con.
 
Quả thật thời gian đầu mới cưới tôi cảm thấy mãn nguyện, thấy mình hạnh phúc, may mắn được làm vợ anh. Hết giờ làm là anh về nhà, hai vợ chồng lại quấn quýt bên nhau, cùng nhau nấu ăn, xem ti vi và chia sẻ chuyện công việc, cuộc sống. Cả nhà quây quần bên mâm cơm, sống trong tiếng cười vui vẻ, không phải lo đến việc nay anh say, mai anh về muộn như người ta.
 
Nhưng quãng thời gian tươi đẹp đó cũng qua mau, sống với nhau 5 năm tôi nhận ra một điều anh là một người cầu toàn đến nhu nhược. Chẳng bao giờ anh thể hiện tính quyết đoán, lúc nào anh cũng chỉ như một đứa trẻ chẳng bao giờ chịu lớn. Đứng trước một việc gì cần đưa ra quyết định thì anh chần chừ, đắn đo rồi không tự giải quyết được, sau đó lại tìm mẹ để hỏi ý kiến và làm theo lời mẹ.
 
Cưới nhau được 3 năm thì vợ chồng ở riêng, do điều kiện kinh tế chưa cho phép nên chúng tôi vẫn ở chung đất với bố mẹ chồng. Vậy mà tôi muốn mua cái ti vi để ở phòng ngủ cho đỡ phải ra phòng khách xem chung với ông bà, tôi bàn với chồng vậy mà anh cũng phải hỏi mẹ rồi mới quyết định. Mẹ anh nói không là chồng cấm đoán không cho tôi mua.
 
Quá thất vọng với chồng nên tôi đã cự cãi, hai bên lời qua tiếng lại rồi giận nhau cả tháng giời. Ức chế vì mẹ chồng can thiệp sâu vào cuộc sống của hai vợ chồng. Tôi đã khuyên anh ra ngoài thuê trọ cho đỡ phụ thuộc, tư tưởng thoả mái, không phải va chạm với mẹ chồng, quan hệ mẹ chồng nàng dâu sẽ đỡ căng thẳng.
 
Thế mà anh cũng đem chuyện đó nói với mẹ để rồi bà ấy mắng chửi tôi thậm tệ. Nói muốn ra ngoài ở thì đi một mình, sao phải lôi con trai bà đi cùng. Rồi bà đuổi tôi ra khỏi nhà, nói không thể chấp nhận được đứa con dâu như thế. Muốn ở lại thì bố mẹ tôi phải đến xin lỗi mới được.
 
Ấm ức lắm, tôi đã ngán đến tận cổ cuộc sống với người chồng nhu nhược, cái gì cũng làm theo lời mẹ, định khăn gói về nhà mẹ đẻ sống cho rảnh nợ. Nhưng bố mẹ tôi không chịu, vì sợ mang tiếng với xóm giềng nên ông bà sang xin lỗi mẹ chồng tôi.
 
Nhiều lần mẹ chồng vô lý mắng chửi tôi, biết rõ mười mươi là tôi chẳng có tội tình gì, chỉ tại mẹ chồng tôi nhiều chuyện và quá khắt khe với con dâu. Vậy mà chồng tôi chỉ khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ cho mẹ xỉa xói, mắng mỏ vợ mình. Sống bên chồng mà tôi cảm tưởng có anh cũng như không. Anh chưa bao giờ là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho mẹ con tôi. Cũng chẳng bao giờ thể hiện là người đàn ông đúng nghĩa. Trong mắt tôi anh chỉ như một kẻ nhu nhược, như một đứa trẻ không chịu lớn, chỉ biết núp dưới váy mẹ thôi.
 
Theo Báo đất việt
 
.