Người đàn bà lưu manh khét tiếng một thời với những ai oán chồng chất, từng là nỗi khiếp sợ của tiểu thương ở các chợ trung tâm Hà Nội giờ tàn tạ, nửa tỉnh nửa mê sau những đợt tai biến.

 

 
Dường như biết có người lạ nhìn mình, Phúc đưa bàn tay còn cử động được, run rẩy bám vào thành ghế. Bàn tay trắng, gân guốc với những ngón rất dài. Đôi mắt mở to ngơ ngác chớp chớp, rồi chị cười khi hỏi có biết đan len hay không. Những cơn tai biến đã bòn rút tất cả sức khỏe, không cho Phúc "Bồ" còn khả năng tự phục vụ mình nhưng không hoàn toàn lấy đi của chị tất cả. Trong sâu thẳm tâm hồn, người đàn bà này vẫn còn nhận biết được, biết đâu là người thân, người lạ, cảm nhận được lời khen chê. Chị nắm lấy tay người đối diện lắc lắc, miệng phát ra những từ khó hiểu, không tròn chữ nhưng qua nét mặt cho thấy đang rất xúc động. Rồi Phúc "Bồ" cười, ồ ồ như nước chảy, hồn nhiên như đứa trẻ. Y tá Hương bảo chị ấy đang vui đấy. Bị tai biến nặng, lúc tỉnh lúc mê nhưng Phúc "Bồ" vẫn nhận biết được, thi thoảng vẫn khóc vì tủi thân.
 
Ngày Phúc đi tù, dù mới 30 tuổi và phốp pháp nhưng sức con gái Hà thành, lớn lên trong nhung lụa đâu dễ quen với cái nắng gió khắc nghiệt của trại giam ở miền Trung. Chị ốm, bệnh tật âm ỉ trong người được dịp trỗi dậy, hành hạ.
 
Cuối năm 2002, Phúc "Bồ" được đặc xá, trở về nhưng mái ấm gia đình của chị ta ở ngõ Tạm Thương đã trở nên hoang lạnh. Người chồng từng bị Phúc hắt hủi, dính nghiện rồi kéo theo hai đứa con trai sa vào "hàng trắng". Phúc "Bồ" gắng gượng sống coi đó như một nghiệp chướng gây ra phải gánh chịu. Chị mở cửa hàng buôn bán mỹ phẩm, điện thoại nhưng số phận đã không cho người đàn bà này được sống an lành quãng đời còn lại. Tháng 8/2005, một cơn tai biến mạch máu não nặng biến người từng lừng lẫy với những ai oán chồng chất thành kẻ tàn phế. Bị liệt nửa người, thần kinh không còn tỉnh táo, Phúc được anh chị đưa về nhà chăm sóc trước khi được gửi vào đây.
 
Ở cái tuổi ngoài 50, lẽ thường đã được hưởng phúc an nhàn bên con cháu, nhưng Phúc “Bồ” đang phải sống cảnh cô độc, bệnh tật và thiếu vắng tình thân. Sau rất nhiều cố gắng, chị lại bập bẹ học nói, tập những bước đi chấp chới. Hàng xóm của Phúc "Bồ" là những người già cả, bệnh tật, giống nhau ở sự cô đơn, cũng không tự phục vụ mình, được con cháu đưa vào đây. Mỗi người một hoàn cảnh, một nỗi đau không dễ bày tỏ, san sẻ song mấy ai biết người đàn bà tàn tạ, nửa mơ nửa tỉnh đang lần lần từng bước đi men kia từng là giang hồ lưu manh khét tiếng.
 
“Thi thoảng người nhà chị ấy cũng đến thăm, ngồi nói chuyện với một lát rồi về”, y tá Hương kể. Theo lời Hương, những lúc đó Phúc chỉ im lặng như đang đắm chìm vào những dòng ký ức để rồi sau đó là những giọt nước mắt.
 
Công lý
.