Một năm tôi chưa bao giờ nhận quá ba tin nhắn điện thoại của anh, chỉ khi nào cần anh mới gọi điện. Tôi có thai tới ba lần nhưng anh không cho giữ.
Một năm tôi chưa bao giờ nhận quá ba tin nhắn điện thoại của anh, chỉ khi nào cần anh mới gọi điện vì anh có vợ rồi. Tôi cũng bị đánh ghen tơi bời, nhục nhã và ê chề lắm. Tại sao biết vậy mà tôi không rời xa anh sớm, còn kể lể thế này phải không? Tôi yêu anh thật, chỉ có anh thôi, anh không thích tôi quen ai dù là bạn gái. Nếu bắt gặp tôi nhắn tin với bạn học trong lớp, anh sẽ điện thoại xưng là chồng, chửi bới và cấm không liên lạc với tôi nữa.
Vì thế tôi luôn ngại ngùng với mọi người và cũng ngại giao tiếp, chỉ biết đi học và về phòng trọ chờ anh rảnh đến thăm thôi. Tôi cũng quá nghèo nên cần anh nuôi ăn học. Tôi luôn nhắc mình nhớ là phải biết ơn anh và sẽ đền đáp công ơn đó khi tôi làm ra được tiền. Mà nếu có muốn quên ơn anh cũng không được vì mỗi lúc cho tiền anh luôn bắt tôi viết cam kết.
Tôi sống với anh như vợ chồng, có thai tới ba lần nhưng anh không cho giữ vì nói tôi còn phải học hành. Tôi nghe lời anh vì nghĩ chưa chồng mà có bầu sao đi học, sao dám về nhà. Tôi cũng buồn và giận, trong khi anh là bác sĩ mà không kế hoạch cho tôi.
Khi tôi nói, anh hứa sẽ giữ gìn và tiêm thuốc tránh thai cho tôi. Tôi không chịu vì sợ mai mốt mình không có con được, thế là anh hứa sẽ để ngoài. Trớ trêu thay, tôi đau đớn khi biết anh không chỉ có tôi là bồ mà có rất nhiều, thậm chí là có con với những người đó. Tôi ghen lắm nhưng có là gì đâu nên chỉ biết khóc và đã khóc được hơn ba năm rồi.
Cuộc sống tôi buồn tẻ và đầy nước mắt. Dạo gần đây anh luôn nổi cáu và la mắng tôi vô cớ, trước đây anh cũng vậy nhưng không nhiều như bây giờ. Tôi có cảm giác anh không còn yêu nữa. Tôi xin anh hãy chia tay vì biết cũng có ngày anh chán tôi như đã chán những người con gái đi qua đời anh. Vả lại dù là phá thai nhưng tôi cũng có ba mặt con với anh. Đời người con gái tôi đã trao anh hết mà anh cũng không thương tôi thật lòng thì có ở bên cạnh anh tôi cũng đau khổ.
Lúc trước cũng có lần tôi đòi chia tay nhưng anh kể lể, năn nỉ đã hết lòng nuôi tôi ăn học mà tôi bỏ anh. Anh cứ nằm ở phòng dù không nói năng gì. Anh cứ như vậy nên tôi cũng không chịu nổi, phải hòa với anh. Bây giờ anh đồng ý, anh nói tôi muốn gì thì muốn, anh cũng chán quá rồi. Tôi buồn, khóc, anh chửi tôi là đồ tâm thần, về gặp tôi vậy phát chán thêm.
Anh cầm điện thoại ném vào người tôi bầm tím. Tôi bàng hoàng nhưng chợt nhận ra có lẽ đây là lối thoát duy nhất. Rồi anh bỏ đi, một tuần trôi qua anh không điện thoại hay đến tìm tôi. Tôi nghĩ chắc anh muốn chia tay thật. Tôi phải cố gắng vượt qua. Liệu tôi có tìm thấy được tình yêu nào dành cho mình không?
Tôi hỏi vậy thôi chứ đời tôi như vậy là hết. Không có người đàn ông nào sẽ yêu thương tôi thật lòng khi biết về quá khứ nhục nhã, ê chề này đâu, nên tôi sẽ sống một cách lặng lẽ. Nhưng hôm nay anh đến tìm tôi, cũng làm những điều như trước. Tôi phải làm sao đây? Chẳng lẽ tôi lại quay về và tiếp tục sống như một con thiêu thân thế sao?
VnExpress