Bị dồn đến đường cùng, tôi phải mang giấy tờ nhà đất ra vay ngân hàng trả nợ và lên kế hoạch đưa con cái đi nơi khác sống.

 

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa


Tôi 46 tuổi, chồng hơn tôi 3 tuổi, chúng tôi là công chức nhà nước. Khi kết hôn, gia đình hai bên đều nghèo nên có thể nói vợ chồng lập nghiệp hầu như với hai bàn tay trắng. Do bản tính chăm chỉ, khéo tay nên ngoài giờ làm việc ở cơ quan tôi còn làm thêm nghề phụ là mở tiệm may quần áo tại nhà, có nhận thợ vào làm giúp. Siêng năng, tháo vát, dần dần tôi đã xây được nhà cửa, sắm sửa đầy đủ tiện nghi và lo cho con cái ăn học đàng hoàng. Họ hàng, bạn bè của chồng thường khen anh may mắn có vợ giỏi giang nên mới có cuộc sống tốt đẹp như hôm nay.

Tuy rất vất vả vì phải đảm đương việc cơ quan, việc nhà và việc làm thêm vì chồng đi làm xa, sáng sớm đi làm tối mịt mới về nhà, nhưng tôi luôn chăm sóc tốt cho cuộc sống gia đình. Mọi người nhìn vào rất ngưỡng mộ gia đình tôi. Những ngày nghỉ tôi luôn sắp xếp để cả gia đình cùng nhau đi chơi, du lịch hoặc thăm hỏi họ hàng hai bên.

Giông bão cuộc đời ập đến khi một ngày chồng đi làm về với vẻ mặt thiểu não, thất thần và thú nhận với tôi bao lâu nay anh lén lút vay mượn tiền bạc của bạn bè, người thân đem đi đánh đề và đang mắc nợ số tiền gần 200 triệu đồng. Tôi bàng hoàng, sửng sốt, không thể nào tin nổi người chồng tuy không giỏi giang, chăm chỉ nhưng biết thương yêu vợ con lại có thể đổ đốn đến thế. Bao lâu nay biết chồng lương thấp, lại đi làm xa và còn phụ cấp cho cha mẹ nên tôi phải gánh vác mọi việc, lo kinh tế gia đình, vậy mà anh lại nỡ phá tan mọi điều tốt đẹp tôi đã dày công vun đắp.

Tôi suy sụp, phải báo cơ quan nghỉ ốm mất mấy ngày, nằm dài trong phòng tối khóc hết nước mắt, thân xác rã rời. Anh van xin tôi trả các món nợ kẻo chuyện vỡ lở sẽ mất danh dự và ảnh hưởng đến công việc, hứa sẽ từ bỏ cờ bạc. Vì con cái, tôi cũng phải gắng gượng đứng lên. Có một người cha như thế tôi mà gục ngã thì con cái sẽ ra sao? Ngày cầm những xấp tiền lớn để dành lo cho cuộc sống mang đi trả nợ, tôi đau như bị dao đâm vào tim.

Mọi chuyện đau buồn dần qua, chúng tôi vẫn đi làm bình thường và chuyện nợ cờ bạc của chồng vẫn được giấu kín. Biết nghiện cờ bạc cũng khó bỏ như nghiện ma tuý nên tôi luôn để mắt đến các mối quan hệ bạn bè của anh, thường xuyên nhắc nhở để chồng không tái phạm. Điều tồi tệ nhất vẫn xảy ra, chồng lại lén lút ghi đề và nợ hơn 100 triệu đồng nữa.

Anh nói vì thua đau nên cố gỡ và số đen nên vẫn thua, tôi đau đớn khủng khiếp và thật sự thấy bế tắc. Nếu làm ầm ĩ và không trả nợ cho chồng chắc chắn bọn chủ đề sẽ không để cho chúng tôi yên mà danh dự cũng mất hết. Mọi người xung quanh, họ hàng, đồng nghiệp, bạn bè sẽ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt như thế nào. Tôi khóc thương thân mình và thương gia đình, còn con cái, cha mẹ, anh chị em nữa, không muốn họ bị tổn thương vì những dèm pha, đàm tiếu của người đời bởi chuyện xấu xa của chồng.

Bao lâu nay tôi đã tìm đọc và in ra rất nhiều bài báo về những vụ án có liên quan đến cờ bạc đưa cho chồng đọc để mong anh tỉnh ngộ. Không nói đâu xa, nhiều người xung quanh nơi chúng tôi ở vì ham mê đỏ đen mà gia đình tan nát, nhiều người chỉ trong thời gian ngắn đã nướng sạch tài sản làm lụng cả đời.

Tôi đã thất bại khi không thể làm chồng thay đổi. Cờ bạc và nhất là việc chơi lô đề như con ma luôn đeo bám người chơi đến khi sạt nghiệp mà họ vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó sẽ thắng lớn. Tôi buộc chồng phải viết giấy cam kết không tái phạm cờ bạc và ký sẵn đơn xin ly hôn để nếu tái phạm anh sẽ mất hết. Dù rất đau khổ tôi lại phải gom góp hết những đồng tiền để dành cuối cùng ra trả nợ.

Tôi nghĩ ra đủ cách, kể cả việc đưa chồng đến khám và dùng thuốc ở một bệnh viện tâm thần cho anh thôi mê muội nhưng điều tồi tệ nhất vẫn đến. Bọn cầm bầu lô đề có khắp mọi nơi, chúng luôn tìm cách lôi kéo, dụ dỗ khiến những kẻ ngu si, mê muội, tham lam như anh không cách gì từ bỏ con đường khốn khổ đó. Yên ổn được khoảng nửa năm, anh tiếp tục nợ cờ bạc số tiền hơn 250 triệu đồng nữa. Đến nước này tôi không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, cầm chiếc dép đi trong nhà đập tới tấp vào mặt anh, người gây bao đau đớn cho mẹ con tôi và nguyền rủa anh ta chết đi để thôi gây đau khổ cho người khác.

Bị dồn đến đường cùng, tôi phải mang giấy tờ nhà đất ra vay ngân hàng trả nợ và lên kế hoạch đưa con cái đi nơi khác sống. Tôi cũng biết việc xử ly hôn có thể nhanh nhưng bán nhà và phân chia tài sản không dễ dàng gì. Tôi lên mạng cố gắng tìm kiếm công việc phù hợp, tìm thuê chỗ ở trọ cũng như xin học cho các con mà lòng đau như cắt. Mọi việc sẽ rất khó khăn, vất vả đối với tôi và các con khi gần như phải bắt đầu lại từ con số không. Chỉ vì sự tham lam, mê muội vào giấc mơ giàu sang mà không phải lao động vất vả của chồng đã đẩy gia đình vào cảnh khốn cùng. Tôi vẫn còn do dự chưa nộp đơn ly hôn nhưng lòng dạ rối bời và nhiều khi cảm thấy chán sống, bế tắc khi thấy khó khăn, trở ngại trước mắt quá lớn.


 Theo VnExpress

 

.