(BVPL) - Tôi đi làm về thì vợ đã ăn xong, chẳng để phần cho tôi. Tôi cáu, nói mấy câu thì cô ấy bảo: 'Anh xem lại mình có đáng được ăn cơm không, có đáng cho tôi hầu không?'.
Vợ tôi lôi đủ thứ thuốc Đông Tây Nam Bắc về ngâm rượu bắt tôi tẩm bổ, dù tôi bị bệnh bác sĩ bắt kiêng rượu. Không uống thì kiểu gì cũng phải nghe cái câu “đã kém còn không chịu tiến bộ” của vợ, đành im lặng mà nghe.
Nhưng hồi đó, dù phong độ không được như thuở hoàng kim thì 10 trận, tôi cũng thắng được hai trận, hòa 4 trận. Nhưng mấy năm nay thì thực sự rất tệ, được vài trận hòa cũng đã tốt lắm rồi. Tôi luôn thấy người mệt mỏi, trong chuyện ấy lại càng không thiết tha, bởi dù sao tôi cũng đã ở tuổi xế chiều, so với bọn trai tráng làm sao được nữa.
Vợ tôi đã chấp nhận lấy chồng hơn nhiều tuổi thì cũng phải xác định chuyện đó chứ. Cô ấy cũng đâu còn là gái hai mươi. Ấy thế nhưng vợ tôi lại luôn nói rằng đây mới là tuổi hưởng thụ thú vui xác thịt, rằng tuổi 36 của cô ấy là độ tuổi chín mọng của cơ thể và ham muốn, và ngay cả tuổi ngũ tuần của tôi cũng thế thôi. Cô ấy lý sự rằng nếu 50 không phải tuổi hồi xuân cường tráng thì tại sao bao nhiêu anh đại gia hói trán vẫn hồng hộc đuổi theo gái chân dài?
Bởi thế tôi cũng phải cố hết sức chiều vợ, nhưng nói thật, dù rất đẹp thì cô ấy cũng không làm tôi rung động nữa, nếu có thì cũng chỉ theo hướng tiêu cực. Mỗi lần cô ấy mặc chiếc váy ngủ mỏng tang lồ lộ những đường cong thoang thoảng nước hoa, lại gần mỉm cười âu yếm với chồng là trước mắt tôi lại hiện ra cái nguýt dài sắc lẻm của vợ khi tôi không hoàn thành nhiệm vụ, tiếng thở dài đánh thượt như muốn tôi thấm thía tội lỗi và cú xoay lưng đến rung cả giường của cô ấy.
Tôi chỉ thấy sợ, thấy ngại chứ không mê say gì cả. Nhìn cái vẻ mặt của tôi lúc đó, vợ tôi tức lộn ruột, nhưng thường thì cô ấy tự kiềm chế, vẫn tươi cười kéo tôi lên giường. Nhưng tôi làm gì được trong tình trạng chuột phải hơi mèo như thế? Thế nên rốt cục thì cô ấy cộng cả hai lần giận dữ và thất vọng để đổ một lúc lên đầu tôi.
Vợ tôi có kiểu trừng phạt rất quái chiêu mà tôi không biết việc tâm sự ra đây có phải là gây hại cho những ông chồng khác, vì vợ họ cũng có thể bắt chước hay không? Sau mỗi buổi tối làm cô ấy thất vọng, chắc chắn tôi sẽ có một ngày khó sống.
Hôm thì cô ấy bỗng nhiên lôi cái xe đạp cả chục năm không đi ra, bắt tôi sửa để cô ấy đạp xe đi làm cho đỡ béo. Thời buổi này ai còn tự sửa xe, ấy thế mà cô ấy không cho tôi mang ra thợ, bắt tự tháo ra tra dầu tra mỡ, vặn ra vặn vào rồi lau cho bóng lộn, chỉ cho phép mang ra thợ để bơm. Xong, cái xe lại bị nhét vào kho, còn vợ tôi thì giảm béo bằng cái gói thuốc gì đó mất mấy triệu đồng một đợt.
Hôm khác, cũng vì tội không hầu được vợ, cô ấy bảo đêm qua mất ngủ, thèm ăn cháo lòng nhà bà Lợi ở chỗ mà ngày trước cô ấy trọ, tức là cái hồi chưa lấy tôi ấy ạ. Tôi bảo cả chục năm chắc gì bà ấy còn bán, nhưng nhìn vẻ mặt đầy sức mạnh tố cáo của cô ấy, tôi đành lấy cặp lồng đánh xe đi, đường tuy ngắn nhưng toàn qua chỗ tắc, tôi còn lo ngay ngáy vì hàng cháo đó không có chỗ đỗ xe. Và cuối cùng thì cái quán đó cũng đã biến mất. Tôi về, đưa cho vợ cặp lồng bún ốc, cô ấy chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên hay giận dữ gì. Cô ấy chỉ cần hành tôi và đã làm được rồi.
Gần đây, vợ tôi thường phạt chồng bằng cách hễ tôi không làm cô ấy thỏa mãn thì mấy ngày sau đó không được phục vụ trong bất cứ chuyện gì: quần áo nhăn nhúm không được là, giày phải tự đánh…
Và cách đây mấy ngày, cũng sau một đêm thất bại như thế, tôi chào đi làm không nhận được cái gật đầu của vợ, và đến chiều khi về nhà, tôi chờ mãi đến hết chương trình thời sự vẫn không thấy vợ dọn cơm ra. Tôi hỏi: “Hôm nay nhà mình ăn tiệm hả em?”. Vợ tôi bảo không, hai mẹ con ăn lâu rồi. Tôi vào bếp tìm thì chẳng thấy phần cơm dành cho mình, cáu quá nên nói mấy câu. Chẳng ngờ vợ tôi vặc lại: “Anh xem lại xem mình có đáng ăn cơm không, có đáng bắt tôi hầu không?”.
Câu nói của vợ như mũi dao đâm vào tim tôi, nhục nhã ê chề không kể xiết. Thực ra suốt những năm qua, những câu nói xúc phạm của vợ vẫn được ném vào mặt tôi thường xuyên, tôi vì biết mình có lỗi nên không phản ứng mạnh khiến mức độ quá đáng của cô ấy ngày một tăng dần, khiến tôi chịu nhục mãi thành quen. Ấy thế mà cái câu đay nghiến tôi không đáng ăn cơm ấy vẫn làm tôi đau rát cả mặt, tê tái cả lòng. Tôi đã toan lao lại bóp cổ cô ấy, nhưng chưa đưa tay lên đã thõng xuống.
Mấy đêm liền tôi không ngủ được. Tôi thấy cả cô ấy và tôi đều đã đi đến giới hạn của sự lăng nhục và sự nhẫn nhục. Nhưng tôi phải làm gì đây? Tuổi ngoài 50 sức khỏe rệu rã, tôi lại độc thân lần nữa ư? Đến ở với hai đứa con trai vẫn luôn phản đối cuộc hôn nhân mới của tôi ư? Dù không có mấy ham muốn tình dục nhưng tôi thực sự thấy cần vợ mình. Tôi thật khó cam lòng để từ bỏ tất cả: ngôi nhà êm ấm, vợ đẹp, con xinh và danh dự của một người được coi là thành đạt, viên mãn. Nhưng nỗi nhục này, tôi cũng thấy mình khó mà nuốt thêm nữa.
Xin các bạn cho tôi lời khuyên. Cám ơn rất nhiều.
Xzone