Hơn 40 tuổi, nhưng cô Mai Thị Loan đã có 23 năm công tác nơi vùng biên giới. Với cô, nơi vùng biên giới như là quê hương thứ hai của mình. Cô đùa rằng, về quê ít người biết, nhưng nơi huyện miền núi Quan Sơn (Thanh Hóa), không ai là không biết cô...
 


Khi hỏi về thành tích, cô mỉm cười: “Thành tích thì nhiều lắm, không nhớ có bao nhiêu bằng khen, giấy khen nữa”. Nét mặt đầy tự hào, Cô Loan khoe: “Phần thưởng cao nhất với mình là tháng 11/2009 được nằm trong tốp 6 cán bộ, giáo viên của tỉnh về gặp gỡ vinh danh giáo viên miền xuôi với giáo dục vùng cao. Giấy mời đến giờ mình vẫn còn giữ, coi đó là kỷ niệm suốt đời không bao giờ quên. Giấy khen, bằng khen thì đồng nghiệp mình ai cũng có, còn cái đó mình quý trọng nhất, coi là món quà vô giá. Phải nói là lên rừng xuống biển, quê mình vùng biển mà. Nếu vì đồng tiền, bát gạo thì không tồn tại đến bây giờ ở đây được”.

Sau hàng chục năm cống hiến cho giáo dục vùng cao, tháng 8/2002, với những thành tích và xét năng lực, cô được bổ nhiệm làm Phó hiệu trưởng nhà trường. Dù đã nếm đủ những khó khăn vất vả nơi miền núi xa xôi, giờ nằm trong diện được trở về xuôi công tác, nhưng với cô vẫn muốn cống hiến cho miền núi. Trước lúc ra về, cô Loan dặn với: "Nhà báo viết gì thì viết, đừng bảo giáo viên chúng tôi đòi hỏi nhé...!".
 

Theo Dân trí

.