Có lẽ không một hệ thần kinh người nào (kể cả người thần kinh thép) có thể chịu nổi 4.400 ngàn đêm thấp thỏm, tuyệt vọng, lo âu trong ngục tối tử hình.
 
 
Khóc nức nở khi được tha tội chết
 
Sáng ngày 23/6/2009, Thế được anh Khánh buồng giam bên cạnh cho một gói phở, Thế đang ăn dở thì thấy Ban Viện vào nói gì đó với cán bộ, một lúc sau thì thấy Ban Tỵ vào, cả hai cùng vào buồng giam tôi. Ban Tỵ bảo: “Tôi báo cho anh mừng là anh có quyết định “xuống xiềng” rồi. Toà vừa gọi điện bảo anh chuẩn bị tư tưởng để chiều nay phát biểu, còn tôi sẽ mua bó hoa tặng anh. Chúc mừng anh nhé!”. Đang lễ phép đứng ở “chuồng cọp”, Thế ôm chầm lấy Ban Tỵ và Ban Việt không nói được câu gì. Bỗng hai hàng nước mắt Thế tuôn trào.
 
Ban Việt nói: “Theo quy định không được phép ôm chúng tôi như thế này, nhưng hôm này là ngày anh được tái sinh lần thứ 2 nên chúng tôi thông cảm”. Tôi xin lỗi họ và oà khóc nức nở. Dù đến 17 giờ chiều đó tôi mới được đọc quyết định tha tội chết, nhưng trong ngày hôm đó tôi nhận được rất nhiều lời chúc mừng. Hôm đó cũng là lần đầu tiên trong đời tôi được nhận hoa. Với các tử tù khác thì dù được tha cũng không được chúc mừng nhiều như Thế, vì anh đã gắn bó với trại đã lâu nên cũng có được cảm tình cán bộ ở đó.
 
Đúng 17 giờ chiều ngày 23 - 6 - 2009, sau đúng 11 năm bị xiềng trong biệt giam tử hình, Thế đã đựơc khai sinh lần thứ 2. “Phát biểu cảm tưởng hôm đó, tôi đã cảm ơn sự khoan hồng của Đảng, tấm lòng vị tha của Chủ tịch nước. Cảm ơn tất cả những gì tốt đẹp nhất mà Ban giám thị và cán bộ đã dành cho tôi. Đón nhận bó hoa từ tay Ban Tỵ tôi tự hứa là sẽ cải tạo thật tốt để không phụ lòng tin và tình thương của họ.
 
Tối hôm đó tôi được chuyển vào buồng giam số 3 ở cùng với 4 anh thường án khác. Và tôi đã gần như thức trắng đêm. Tâm trạng vui buồn cứ lẫn lộn, suy nghĩ rất nhiều về những gì đã trải qua trong 12 năm đó, suy nghĩ về việc làm tội lỗi mà tôi đã gây ra. Điều tôi băn khoăn và lo lắng nhất là số phận “Xe, Pháo, Mã” sẽ như thế nào? Vì chúng là những người bạn tri kỷ của tôi trong thời gian tôi thụ hình ở biệt giam”.
 
Khoảng 23h, khi Thế đang nằm suy nghĩ miên man thì nghe tiếng kêu của bầy mèo phía ngoài hành lang. Nghe tiếng gọi của Thế, chúng chui qua “cửa gió” chạy vào. Thế ôm chúng vào lòng vỗ về và tâm sự với chúng như những người bạn. Không hiểu chúng đang suy nghĩ gì nhưng Thế đoán chúng cũng có tâm trạng như anh. Một lúc sau anh bạn cùng buồng lấy đĩa cơm cho chúng ăn thì Pháo bỏ chạy ra ngoài. Thế đang tự hỏi tại sao nó không ăn thì thấy nó cắp đứa con của nó vào. Có lẽ nó biết Thế không về buồng giam nữa nên nó cắp con sang cùng Thế. Gần 4h sáng sau khi đã hút gần hết gói thuốc Vina, cán bộ Hà phá lệ cho lúc chiều, Thế đã làm bài thơ “Xuân đã về” trong đó có câu”:
 
Xuân đã về cây trái đã đơm hoa
 
Bõ công lao những ngày ta vun xới
 
Dù với ta đường về còn vời vợi
 
Nhưng tin rằng rồi sẽ có ngày mai.
 
Sau gần một tháng kể từ ngày được xuống xiềng, Thế được chuyển đến trại giam số 6, ngày chuyển trại là một phạm nhân đặc biệt nên Thế được cán bộ cho ở khoang giữa của chiếc “xe thùng”, xe rời khỏi cổng trại, Thế bắt đầu ngắm nhìn quang cảnh thành phố băng qua những cánh đồng bát ngát. Đồng quê quen thuộc đã làm cho Thế sống lại tuổi thơ. Ngắm khung cảnh thanh bình ở vùng ngoại ô Thế có cảm giác là mình đang trên đưởng trở lại quê hương chứ không phải là đi cải tạo…
 
Trong đoạn cuối tự truyện “Lời sám hối của một tử tù”, Đặng Văn Thế viết:  “Đây là câu chuyện kể hoàn toàn có thật của một tử tù - một tử tù có lẽ là có một không hai trong lịch sử pháp luật Việt Nam. Một tử tù đã phải thấp thỏm chờ chết “vắt qua hai thế kỷ” hay nói chính xác là bốn nghìn ba trăm hai mươi ngày đi tìm sự sống. Một tử tù đã làm cho giới báo chí tốn rất nhiều giấy mực.
 
Một tử tù đã trải qua ba đời giám thị và 10 cán bộ quản giáo. Nhưng nhờ có sự khoan hồng của pháp luật và tấm lòng độ lượng của Chủ tịch nước, nên sau đúng 11 năm kể từ ngày bị tuyên án tử hình, tôi đã được khai sinh lần thứ hai (23/6/1998 – 23/6/2009).
 
Và để tri ân những người đã dành cho tôi sự sống nên tôi viết lên câu chuyện này với mong muốn là để nói với mọi người rằng: Ma tuý hoàn toàn không phải là con đường dẫn đến thiên đường giàu sang hạnh phúc, mà là con đường đưa ta đến địa ngục. Tội lỗi mà tôi gây ra không chỉ mình tôi gánh chịu mà còn cả gia đình, người thân nữa. Với tôi không chỉ có tội với pháp luật mà còn có tội lớn với bố mẹ và gia đình. Với lòng biết ơn vô hạn, tôi xin được chép lại và kính tặng quý bạn đọc câu chuyện buồn của cuộc đời tôi”.
 
Niềm vui lớn lại đến với Thế sau đó 2 năm, tự truyện “Lời sám hối của một tử tù” của Thế đã đoạt giải nhất cuộc thi “Sự hối hận và niềm tin hướng thiện” do Tổng cục thi hành án hình sự và hỗ trợ tư pháp, bộ Công an tổ chức. Ban tổ chức cuộc thi cho biết: Đặng Văn Thế đã tham dự cuộc thi bằng cách tự viết lại cái cảm giác khủng khiếp của những đêm dài mất ngủ đón đợi ngày phải chết của mình, với những suy nghĩ rất chân thật và chính bản năng sinh tồn và khát vọng hoàn lương đã giúp anh ta tồn tại được đến ngày hôm nayn       
 
Theo Người đưa tin
.