Có lẽ không một hệ thần kinh người nào (kể cả người thần kinh thép) có thể chịu nổi hơn bốn ngàn đêm thấp thỏm, tuyệt vọng, lo âu trong ngục tối tử hình.
 
 
Nằm mơ mùa xương rồng trổ hoa
 
Trong những năm tháng thụ hình ở trại giam, sau khi bài báo được đăng tải, tinh thần Thế phấn chấn hơn rất nhiều, vì anh cảm thấy thanh thản hơn, bởi bài báo đã giúp Thế nói lên sự sám hối của mình đối với độc giả và mọi người. Từ đó về sau những bài thơ của Thế tỏ rõ sự lạc quan hơn, yêu đời và yêu cuộc sống hơn. Thế nhưng vào thời điểm đó (tức là vào đầu năm 2007) tại trại giam Công an tỉnh Nghệ An, đã xảy ra một sự kiện lớn, đó là tất cả các ông giám thị đã thay đổi, người thì chuyển đi nơi khác, người thì đến tuổi nghỉ hưu.
 
Thế còn nhớ sáng hôm đó nghe tiếng chim khuyên hót líu lo trên cây phượng đầu hành lang nhà giam và ngắm ánh nắng ban mai đang rạo rực vẫy chào một ngày mới thì bỗng từ đâu một đám mây đen kéo đến làm bầu trời trại tạm giam có phần tối lại. Thế đang tự hỏi sao mùa xuân lại có những đám mây đen thế thì cán bộ quản giáo đã bắt đầu một ngày làm việc mới.
 
Ăn sáng bát mỳ tôm xong, Thế được cán bộ trại gọi lên làm việc, mời uống trà và trò chuyện, cán bộ bảo tối qua Ban Tú đi thăm quan Trung Quốc có gửi cho Thế mấy cái kẹo, lát nữa cầm vào phòng mà ăn, đợt này Ban sẽ về hưu đấy! “Tôi không biết cấp dưới của Ban Tú có tâm trạng thế nào và suy nghĩ ra sao, còn tôi tuy chỉ là một tử tù nhưng cảm thấy hụt hẫng và bâng khuâng. Vì gần 10 năm ở trại tôi đã có rất nhiều kỷ niệm với ông ấy, bởi ngoài trách nhiệm và tình người ra, ông ấy còn mang đến cho tôi niềm hy vọng rất lớn. Để biểu lộ sự hàm ơn với ông ấy, ngay đêm đó tôi đã làm một bài thơ về ông ấy:
 
Sáng mùa xuân bầu trời mây ảm đạm
 
Từng đàn cò  mỏi cánh bay xa xăm
 
Phải chăng chúng bay tìm nơi trú ngụ
 
Bay hay về “cửa phủ” để nghỉ ngơi?
 
Sáng mùa xuân lòng con nghe trĩu nặng
 
Khi hay rằng Ban sắp sửa nghỉ hưu
 
Biết rằng Ban về hưu là được nghỉ
 
Nhưng thật lòng con chưa muốn Ban hưu
 
Vẫn biết rằng mai mốt Ban về hưu
 
Sẽ có người lên thay làm giám thị
 
Nhưng thật lòng con mong Ban chưa nghỉ
 
Để mai này “Mang xuân đến” cho con
 
Khổ thơ cuối cùng dù không muốn nhưng tôi cũng phải chúc rằng:
 
Mai mốt này khi Ban đã nghỉ hưu
 
Con chúc Ban luôn dồi dào sức khoẻ
 
Cùng con cháu sống thanh bình vui vẻ
 
Và rồi ngày Thế phải “chia tay” Ban Tú cũng đã đến, đó là vào mùa thu năm 2007. Trước khi nghỉ hưu mấy ngày ông đã dành thời gian vào thăm và chia tay Thế. Món quà hôm đó không phải là thức ăn hay bánh kẹo, mà là một cây xương rồng được trồng trong một chiếc bình nhỏ. Tự tay đưa cây xương rồng cho tôi, ông bảo: “Vài hôm nữa Ban về hưu, ông Tỵ ở Con Cuông về thay Ban và ông Viện sẽ thay Ban Thìn. Dù Ban hay ai làm giám thị thì Thế cũng phải chấp hành thật tốt. Thời gian thụ hình của Thế đã gần 10 năm, chắc chẳng còn bao lâu nữa Thế sẽ có tin vui, dù Thế có gặp khó khăn cũng phải giữ vững niềm tin. Ban mong Thế nghĩ thật kỹ và cố gắng hiểu vì sao Ban lại tặng cho Thế cây xương rồng trước khi về hưu”. Sau này, Thế mới hiểu được sự chịu đựng và sức sống mãnh liệt của cây xương rồng. Dù ở môi trường vô cùng khắc nghiệt, nhưng nó vẫn sống và nở hoa.
 
Thế tâm sự: “Là một tử tù tôi không dám ví mình như cây xương rồng nhưng tôi tin là Ban Tú cũng đánh giá được sự chịu đựng và khát vọng sống vô cùng mãnh liệt của tôi. Ngày 2 tháng 9 năm đó người vào thăm tôi không còn là Ban Tú mà là ông Nguyễn Duy Tỵ và ông Nguyễn Ngọc Viện. Tôi xin nói thêm rằng dù tôi được làm phạm nhân của các ông ấy gần 3 năm, nhưng cũng không ít kỷ niệm với họ. Ấn tượng tốt đẹp đầu tiên mà ông ấy dành cho tôi là đêm 30 tết năm đó, hôm đó vào khoảng 11h30’ đêm 30 tết ông ấy và ông Nguyễn Ngọc Viện là phó ban giám thị đã vào buồng giam chúc tết và phát kẹo cho tôi, ông bảo: “Hôm 27 tết tôi đã nhận được thư chúc tết anh gửi cho Ban giám thị và Hội đồng cán bộ trại, tôi xin cảm ơn những tình cảm tốt đẹp của anh đối với cán bộ trại và chúc anh đón năm mới dồi dào sức khoẻ để tiếp tục “cuộc trường chinh” và chờ đợi quyết định của Chủ tịch nước.
 
Hy vọng đây là cái tết đầu tiên và cũng là cuối cùng mà tôi và Ban Viện được chúc tết anh, chúng tôi biết vào thời khắc thiêng liêng này anh rất buồn và nhớ về gia đình, nhưng chúng tôi mong anh hãy kìm nén lại, để hướng tới một “mùa xuân” tươi đẹp đang ở phía trước. Còn bây giờ chúng tôi phải đi phát kẹo cho các phạm nhân khác. Có gì đầu năm tôi sẽ vào, vì năm nay tôi và Ban Viện trực tết”. Trước lúc ra về, ông ấy còn bảo Thế: “Ban Tú có gửi lời chúc tết anh và dặn rằng bao giờ cây xương rồng “nở hoa” thì báo cho ông ấy”.
 
Theo Nguoiduatin.vn
Kỳ 3: Ác mộng và khát vọng sống
.