Tôi, người phụ nữ 30 tuổi có nghề nghiệp đàng hoàng, có một gia đình như người khác mơ ước: chồng hiền lành chí thú làm ăn, con cái ngoan ngoãn xinh xắn, cuộc sống an nhàn…
Cách đây nửa năm, A. cùng một cô bạn đồng nghiệp khác có chuyến công tác nước ngoài 1 tháng. Trước ngày đi, A. và tôi tranh thủ đi mua sắm và ăn uống rất thường xuyên để bù cho khoảng thời gian cô ấy ở nước ngoài, không thể đi cùng được. Lúc ấy, lòng tôi bỗng dưng buồn bực vô cớ khi biết sẽ xa cách A. một thời gian, nhưng cứ nghĩ là cảm giác không có ai bên cạnh để chuyện trò, chia sẻ nên buồn vậy thôi. A. cũng không vui, những lúc 2 đứa đi cùng nhau cô nói nhiều thứ mà khi đó tôi không để ý. A. bảo sẽ nhớ tôi lắm nếu phải đi xa, sẽ luôn nghĩ đến tôi, không muốn rời xa… Rồi thời gian A. đi được 1 tuần, tôi bỗng thấy nhớ đến suy sụp. Nhớ lúc hai đứa bên cạnh nhau, nhớ từng lời A. nói, từng cử chỉ yêu thương, từng cái níu tay khi đi ngoài đường khi xe đông, nhớ cả lúc băng qua đường A. che chắn cho tôi… Thấy bất thường, tôi mang chuyện nói với A., khi đó cô ấy bảo đã yêu tôi lâu rồi nhưng không dám nói!
Đêm đó tôi khóc như một đứa trẻ vì bất ngờ trước tình cảm của bản thân và cả của A., rồi bất lực vì không kiểm soát được tình cảm của mình. Ngay hôm sau, A. báo với công ty là nhà có chuyện gấp nên quầy quả mua vé máy bay về Việt Nam.
Khi A. xuất hiện trước mặt, tôi đã chẳng ngần ngại ai dòm ngó, ôm chầm lấy cô ấy và khóc vì vui mừng. Nỗi nhớ vì một tuần không thể gặp, không thể chạm vào A. của mấy ngày qua giờ đây tbỗng dưng trào dâng. Cảm xúc mãnh liệt mà trước đây tôi chưa bao giờ có với chồng mỗi khi anh đi công tác xa, thậm chí đi biệt hơn 10 ngày… Tôi yêu A thật rồi! Cũng hôm đó, chúng tôi đã trao cho nhau nụ hôn đầu tiên, nụ hôn mà lần đầu trong tôi thấy ngất ngay như người say rượu… Tình cảm con người sao có thể lạ kỳ đến như thế? Tại sao một người phụ nữ đang êm ấm với gia đình, với chồng con như tôi lại có thể một ngày trở nên như thế? Ngày qua ngày, tôi say sưa trong cái hạnh phúc tội lỗi đó. Hạnh phúc khi được ở cạnh A., được cô ấy vuốt ve, yêu thương, được ôm nhau và hôn nhau mỗi khi nhớ nhung vì xa cách. Đi bên A., tôi luôn muốn nhiều hơn nữa… Tội lỗi khi trở về nhà, nhìn gương mặt hình lành, cử chỉ lo lắng của chồng và nụ cười của con nhỏ, thấy mình là người tệ hại nhất trên đời. Tại sao tôi có thể sống hai cuộc đời như thế?
Nhiều lần không thể chịu đựng, tôi bảo với A. hãy rời xa nhau. A. vì nghĩ đến hoàn cảnh của tôi nên đồng ý. Thế nhưng chỉ chưa đầy 3 ngày, tôi đã như người mất hồn, không còn sức sống, nhớ thương A. đến không thể chuyên tâm làm bất cứ gì. Thế là chúng tôi lại lao vào nhau như hai con thêu thân trong màn đêm u tối…. Nhiều lần tôi thấy A. khóc khi nhìn ảnh gia đình tôi. A. bảo muốn để tôi sống thanh thản, trả tôi về với vị trí ban đầu, nhưng nếu ở đó tôi không hạnh phúc nữa thì hãy để A. được bảo bọc tôi suốt phần đời còn lại…
Tôi có phải là người phụ nữ tội lỗi nhất trên thế giới này? Tôi phải làm sao để giải thoát cho cả A., chồng, và bản thân mình đây?
Theo Vietnamnet