Đứng bên phố cổ Hà Nội, một cô gái Scotland vừa khóc vừa la to bằng tiếng Anh: "Ai lấy hộ chiếu của tôi vui lòng trả lại hoặc chỉ cho tôi cách nào lấy được. Tôi sẽ đưa thật nhiều tiền. Làm ơn! Có ai đó giúp tôi với!".

 
 
Tôi tiến lại gần thì nghe được cô ta vừa khóc vừa nói to bằng tiếng Anh: "Ai lấy hộ chiếu của tôi vui lòng trả lại hoặc chỉ cho tôi cách nào lấy được. Tôi sẽ đưa thật nhiều tiền. Làm ơn! Có ai đó giúp tôi với!".
Trên tay cô ấy là mấy tờ một trăm đôla Mỹ. Mọi người tụ tập rất đông nhưng không thấy ai nói năng hay giúp đỡ gì.
 
Tôi phải dịch to toàn bộ những gì cô ấy nói để mọi người cùng hiểu, hy vọng có ai đó giúp được. Nhưng chuyện không ngờ nhất lại xảy đến.
 
Một người phụ nữ tầm 35 tuổi bước đến khều cô gái Tây và chỉ lên nắp một chiếc xe hơi đậu gần đó. Mọi người nhìn theo và thấy trên đó là hộ chiếu của cô bạn người Scotland. Cô kiểm tra kĩ càng rồi đưa cho người phụ nữ ấy một tờ một trăm đôla Mỹ.
 
Người phụ nữ cầm tờ tiền và quay sang nói với một nhóm người bên cạnh: "Chiều qua mới thua con lô, hôm nay có tiền đánh tiếp rồi". Cả nhóm vừa cười vừa nói vừa băng qua đường về phố cổ.
 
Cô bạn người Scotland quay qua cảm ơn tôi và mời tôi uống cà phê. Tôi với cô ta vừa uống vừa hỏi chuyện. Cô ấy kể rằng chỉ vừa cầm hộ chiếu trên tay thì một phút sau đã bị mất. Cô ta biết chính nhóm người phụ nữ kia đã lấy nhưng không có cách nào nói chuyện cho ra lẽ được.
 
Tôi mới giải thích cho cô ấy rằng ở nơi nào cũng có người xấu người tốt, tại cô không gặp may thôi.
 
Cô bạn tôi chỉ lắc đầu và kể tiếp về những việc cô gặp phải từ khi cô đến Việt Nam hai ngày trước đó. Ngoài những cảnh đẹp ở Hà Nội ra thì hầu như đều là những ấn tượng không mấy tốt đẹp với cô ấy.
Mua sắm thì toàn bị thách giá gấp đôi trở lên, không mua thì cứ bị chèo kéo, bị nói gì đó nặng lời bằng tiếng Việt.
 
Chuyến đi thực tập Hà Nội với cuộc gặp gỡ tình cờ đã cho tôi đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.
 
VnExpress
.