Một lần tôi đã hết sức ngạc nhiên khi theo một người bạn vốn là “thổ địa” của vùng đất Sài Gòn vào thăm một ngôi chợ bán toàn đặc sản và món ăn Campuchia chính gốc do chính người Campuchia hay Việt kiều từng sinh sống ở Campuchia bán như: khô cá tra Biển Hồ, cá trèn sấy khô, mắm bò-hóc, chè thốt nốt, đọt sầu đâu, sơxin, hủ tiếu Nam Vang, bánh khọt đúc bằng khuôn đất sét ăn với nước dừa tươi pha nước mắm, có cả món bánh lọt nấu bằng nước dừa, lá dứa, đường phèn, cháo đậu ăn với cá linh kèm rau muống luộc… và còn rất nhiều món ăn lạ, “đặc sản” Campuchia mà lần đầu tôi mới được biết.

 

 

Những hàng quán bán đặc sản trong khu chợ Campuchia này đều do người Campuchia lưu lạc sang Việt Nam sinh sống và Việt kiều từ Campuchia hồi hương đứng bán. Mới đầu một vài người, rồi thấy buôn bán được người trước rủ người sau, lâu dần thành ra… chợ Campuchia giữa Sài Gòn. Ngôi chợ đặc biệt này hình thành cách đây cũng ngót nghét 30 năm, nằm trong con hẻm 374 đường Lê Hồng Phong, Q.10, từ ngoài đường quẹo vào hẻm đi vài chục thước là tới “chợ Campuchia”. Nhưng ngày xưa muốn tới chợ không phải dễ dàng như bây giờ, phải qua một cây cầu khỉ, quần phải xắn lên tới gối vì nước ngập, lầy lội, người bán lẫn người tới chợ đều giống như nhau, y như đi bắt cá. Bà Tư Xê, là dân “cựu trào” ở chợ, có thâm niên trên 30 năm, gian hàng của bà lớn nhất ở đây, vừa bán món bún “num bochóc” vừa bán đủ các loại sản phẩm Campuchia từ khô tới tươi sống mà bà đã phải xuống tận Châu Đốc hay phải qua tận Campuchia để lấy hàng.

Bà Tư Xê tự hào món bún “num bochóc” là món ăn gia truyền của gia đình truyền lại, hiện do đứa con trai bà đứng bếp nấu. Tuy món bún “num bochóc” chỉ là món ăn dân dã của người Campuchia nhưng không phải ai cũng biết cách nấu và nấu cho ngon. Chính vì giữ được “bí truyền” nên hàng bún “num bochóc” của bà Tư Xê lúc nào cũng đông khách, không chỉ có khách quen người Việt hay Việt kiều Campuchia mà có cả khác Tây, nhiều “ông Tây” cũng tìm tới ngôi chợ “đặc sản” Campuchia này vì họ đã lỡ ăn một lần rồi… ghiền luôn món bún “num bochóc” của bà Tư Xê. Còn người bạn tôi một tuần có khi ghé lại đôi ngày, không chỉ một mình mà có khi đưa cả gia đình đi để cùng thưởng thức những món ăn “đặc sản” Campuchia. Mấy đứa con anh còn thích cả món nước trái thốt nốt chua chua, ngọt ngọt.

Sài Gòn là một thành phố “trẻ”, được hình thành cách đây khoảng hơn 300 năm, vốn là vùng đất quần tụ nhiều cộng đồng dân tộc bên cạnh người Kinh (dân tộc Việt). Trong mối giao lưu văn hóa, trong đó có văn hóa ẩm thực pha trộn và ẩm thực còn nét đặc trưng truyền thống ngoài người Hoa, Ấn, Nhật, Hàn, Malaysia, Thái Lan, Singapore… còn có cả Lào và Campuchia. Nhưng với việc hình thành một khu chợ Campuchia giữa đất Sài Gòn cách đây trên 30 năm và tồn tại cho tới bây giờ quả thật là một chuyện bất ngờ, thú vị. Tuy thời gian đã đủ dài, đến nửa đời người nhưng có mấy ai đã biết và từng đặt chân tới khu chợ này? Do đó, nó vẫn còn mang đầy tính khám phá, vừa bất ngờ, vừa hấp dẫn. Bởi lẽ không có khu chợ Campuhia thứ hai nào giữa đất Sài Gòn.
 

Theo ĐS&TD

.