Trong trường hợp của anh, tốt nhất hãy coi như không có chuyện xảy ra trong quá khứ, chỉ tập trung vào việc cùng Hạnh thuyết phục người “mẹ” chấp nhận vị “rể” nhiều tuổi.
Buổi nói chuyện lần ấy, tôi không mấy hứng thú và ít nhiều thấy tiếc vì hiệu quả không như mong muốn, không được bằng mọi lần. Người nghe tỏ ra uể oải, có người ngáp. Nhưng trong số người ngồi nghe ở dưới có một cô gái khiến tôi không thể không chú ý. Cô chỉ chừng 21, 22 tuổi, xinh đẹp với làn da trắng mịn và mái tóc dài. Tôi chú ý đến cô gái không chỉ bởi những chi tiết trên mà chủ yếu ở việc cô có biểu hiện khiến tôi rất hào hứng nói: Chăm chú, mắt nhìn tôi đăm đăm không chớp, như là muốn nuốt hết mọi lời tôi phát ra. Gương mặt cô rạng rỡ, tỏ ý tâm đắc lắm.
Buổi gặp gỡ đó qua đi. Tôi bị ám ảnh mãi với mái tóc đẹp, làn da trắng và đôi mắt sáng, rất long lanh đó. Cô để lại số điện thoại. Rất nhiều lần tôi định bấm máy, nhưng rồi nghĩ thế nào lại thôi.
Tôi đã không vượt qua được mặc cảm: Cô ta chỉ bằng tuổi con mình, lại xinh đẹp thế kia, trong khi mình lại già... Tôi chỉ có mỗi một điều khiến mình có thể ngẩng cao đầu với cuộc đời: Thành đạt trong sự nghiệp với vốn liếng tri thức, năng lực chuyên môn khiến nhiều người vị nể. Tôi sống cô đơn đã nhiều năm và luôn chờ đợi tình yêu, hạnh phúc đến với mình. Nhưng với Hạnh - tên cô gái, tôi đã không thể nghĩ đến, nên cố gắng xua đi hình ảnh cô trong tâm tưởng. Một thời gian dài trôi đi, có lẽ gần 1 năm, tôi đang sống bình lặng, yên ả, bỗng nhận được điện thoại trước ngày 20-11.
Khi điện thoại hiển thị số, tôi bồi hồi khi thấy tên cô gái xuất hiện. Tôi đã không kìm nén được cảm xúc. Cô bày tỏ muốn đến thăm tôi nhân ngày Nhà giáo Việt Nam. Cô cũng nói thời gian qua đi nước ngoài nên không liên hệ, thăm hỏi được tôi.
Và cuộc đến thăm lần ấy của cô đã đánh một mốc son trong đời sống tinh thần của tôi: Chúng tôi đã yêu nhau - một tình yêu khác mọi mối tình bình thường - tình yêu của một người đàn ông đã từng có vợ, con với một người con gái mới lớn, lại chỉ bằng tuổi con mình.
|
Ảnh minh họa. |
Rồi thì cũng đến lúc bắt buộc tôi phải về thăm, ra mắt mẹ Hạnh. Khi nghe cô kể và nói tên người mẹ, tôi đã chột dạ, nhưng vẫn hy vọng có sự trùng lặp ngẫu nhiên. Song sự thật quá phũ phàng. Khi gặp mẹ Hạnh, tôi đã nhận ra đó chính là người con gái năm xưa đã có một con riêng mà tôi đã đem lòng yêu mấy chục năm trước nhưng không được chấp nhận. Và Hạnh chính là đứa trẻ ngày ấy.
Tôi sững sờ nhưng cố tình làm như không nhận ra Thu mẹ của Hạnh. Chẳng hiểu Thu có nhận ra tôi hay không mà cũng tỏ ra như xa lạ, chưa gặp bao giờ. Tôi vô cùng bối rối, không biết xử trí ra sao trong hoàn cảnh này. Chẳng lẽ tôi dứt áo, chạy trốn tình yêu của Hạnh? Nếu biết rõ sự thật, liệu Hạnh có còn ý định chung sống với tôi?
Phạm Duy Quang (quận Ba Đình - Hà Nội)
Trong trường hợp của anh, tốt nhất hãy coi như không có chuyện xảy ra trong quá khứ, chỉ tập trung vào việc cùng Hạnh thuyết phục người “mẹ” chấp nhận vị “rể” nhiều tuổi. Còn nếu bà Thu kể hết sự thể với con gái thì hãy để cô ấy quyết định. Chuyện quá rắc rối nhưng không khó hiểu. Mọi việc chỉ có thể phụ thuộc vào Hạnh. Nếu cô ấy quyết tâm yêu và lấy anh, đó là cuộc hôn nhân hợp pháp, được pháp luật bảo vệ vì trước đây, anh chưa là chồng Thu và hiện tại anh cũng đã ly hôn.
Sơn Nữ